Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Tác giả: Vitamin ABC

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134353

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/353 lượt.

ợc Nhược mất tích rồi, cậu mau lái xe đi tìm cùng tôi, một tiếng nữa gặp ở quán bar lúc nãy”.
Trong giọng nói còn chứa sự lo lắng không dễ nhận thấy.
Cùng lúc đó, Ninh Tĩnh bình tĩnh nói: “Không phải Ngọc Hoàng đại đế, chỉ là vị quân nhân trẻ tuổi cố chấp ngang bướng nhất trong quân khu thượng tá Nhan Bồi Nguyệt thôi. . .”
Chắc chắn câu nói vừa rồi cùng bầu không khí trong quán bar đều trực tiếp truyền đầu bên kia điện thoại rồi, Ngũ Việt nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ trong lòng anh, đột nhiên hóa đá. . .
Nhan Bồi Nguyệt nghe được lời Ninh Tĩnh nói, giọng nói như nặng nghìn cân, hỏi: “Mấy người đang ở chỗ nào?”
“Quán bar lúc nãy. . .” Ngũ Việt cảm giác được sấm chớp đã bắt đầu kéo đến trên đầu anh rồi






Ngũ Việt càng lúc càng nóng nảy, muốn đem viên đạn này ném cho Ninh Tĩnh, nhưng Ninh Tĩnh lại ôm lấy hai cánh tay, bộ dạng như đang chờ xem kịch vui. Mà Dư Nhược Nhược này còn cố tình dính sát vào người anh, đúng là người say thì không thể nhận ra ai với ai mà, cứ bắt đại lấy một người nào đó, sống chết đều không buông lỏng cánh tay. . ..
Ngũ Việt nhất thời khóc không ra nước mắt, quả nhiên vẫn nên về hành tinh của mình thôi, nếu không sẽ bị bắn nổ đến hồn phi phách tán.
Tay trái Nhan Bồi Nguyệt theo hướng Ngũ Việt tiến tới bắt lấy cánh tay đang bám người y như bạch tuộc của Dư Nhược Nhược, tay phải lại lao tới đánh một quyền về phía Ngũ Việt, trong mắt đều là dao găm, Ngũ Việt cũng nhìn thấy được, cảm giác như mình đang bị lăng trì xử tử.
Ngũ Việt che nửa gương mặt gào khóc: “Nhan Bồi Nguyệt cậu có phải là người không vậy? Tình nghĩa chúng ta bao nhiêu, thế mà hôm nay cậu lại vì một người phụ nữ hủy hoại khuôn mặt của mình. Cậu còn là cậu sao? Chẳng phải nói là anh em như tay chân còn phụ nữ thì như quần áo sao?”
Ngũ Việt lên án tố cáo, chuẩn bị tiếp tục, quyền cước tiếp đón.
Lúc ở trên xe, cô liên tục vặn vẹo tựa như người không xương, cái dây thắt an toàn ở vị trí ghế phụ cũng không giữ cô lại được. Nhan Bồi Nguyệt hết sức bất đắc dĩ, thầm than như một oán phụ, không biết là mình đã tạo nên nghiệt gì nữa?
Thật ra thì Nhan Bồi Nguyệt biết khi còn ở cấp ba Dư Nhược Nhược chỉ ngắm được chứ không thể dùng được như súng lục bạch lạp bằng bạc. nói nặng lời một chút cô có thể sẽ khóc thành mưa to gió lớn khiến ba nghìn dặm xung quanh chảy thành sông. Hơn nữa vào thời điểm kết hôn anh cũng đã bị dặn dò qua, đối với vợ thì không giống như đối với binh sĩ, phải kiên nhẫn, phải cẩn thận, nếu như thật lòng. . .
Mẹ nó. . .khó trách làm lính còn dễ hơn lấy vợ sinh con nhiều.
Anh không có biện pháp, chỉ có thể một tay giữ để cơ thể cô không giãy dụa lung tung, một ty lái xe. Cũng may buổi tối giao thông thông thuận, hai người an toàn trở về nhà.
Nhà ở không có thang máy, anh cũng không có biện pháp, lại chỉ có thể khiêng cô lên lầu, chẳng khác gì bao cát gánh gạo.
Dư Nhược Nhược uống rượu nhiều quá, vốn trong dạ dày đã sông cuộn biển gầm khó chịu, bị anh khiêng lên như vậy càng không chịu nổi, nhịn khong được liền nôn ra ngoài. . .
Nhan Bồi Nguyệt cảm thấy sau lưng có chút ấm ấm, sắc mặt tái xanh, Dư Nhược Nhược, chờ sáng mai tỉnh lại anh sẽ tìm em tính sổ!
Trên thức tế, cô chưa kịp tỉnh lại, ngày thứ hai mặt trời lên cao, Nhan Bồi Nguyệt không nói một câu đã rời đi. Dư Nhược Nhược đầu đau như búa bổ, trên tủ lạnh dán tấm giấy nhớ: rời giường thì uống trước một ly nước mật ong.
Chữ niết Nhan Bồi Nguyệt rất sắc bén, như thanh kiếm cây cung, cơ hồ muốn xuyên qua tờ giấy nhớ mỏng manh.
Cô mím môi uống cạn ly nươc mật ong ngọt ngào, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Một là vị mặn, cuối cùng có chút áy náy, anh thân là sĩ quan, có lẽ rất ít khi bị người khác làm ra chuyện mất mặt là tát vào mặt như vậy. Một là vị chua, nghĩ tới hia người kết hôn nhưng không tình yêu làm trụ cột; một là vị cay, không nghĩ tới tối hôm qua hôn cô từ đáy lòng; một là vị khổ, gả cho một quân nhân thì mới biết cái khổ như thế nào; một là vị ngọt, giống như là ly nước mật ong trong tay bây giờ. . .
Cô cũng coi như là đã trưởng thành rồi, trong những ngày mơ hồ sống chung coi như xong. Kết hôn vào cái ngày đó, mợ đã ngàn dặn ngàn dò rằng đừng có phóng túng, không kiêng nể gì giống như trước đây. . .mợ cũng là nửa mẹ, rốt cuộc cũng là vì cô mà suy nghĩ.
Nhớ lại từ lúc kết hôn cho tới nay, trong lòng cô lúc nào cũng bài xích cho nên vẫn không có sắc mặt tốt, so với Nhan Bồi Nguyệt thì không biết cô còn cường ngạnh như thế nào.
Trong chuyên mục của Ninh Tĩnh có nhắc tới: hôn nhân tựa như một bản hòa âm, có nhanh, có chậm, có êm đềm mà cũng có dồn dập. Nếu như bạn đang chìm trong đó, tự nhiên sẽ biết. tiết tấu hay luôn là loại dễ nghe mà dồn dập, loại khong được ưa thích là ồn ào và chậm rãi. Nhưng như vậy thì thế nào? Hôn nhân chính là hai chữ: chịu đựng. Phượng hoàng xuất hiện bị người vây xem, không xuất hiện thì cả người tan xương. . .
Quả nhiên, đem hôn nhân cùng tình yêu nói hợp lại thành một chẳng khác g


XtGem Forum catalog