
Tác giả: Vitamin ABC
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134369
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/369 lượt.
biết, tôi là người không có kiên nhẫn, không có hứng thú ngồi nghe thao thao bất tuyệt về chuyện tình xưa đau khổ, tôi chưa bao giờ xem kịch Đài Loan."
"Vậy cô đối với A Nguyệt đã từng, chẳng lẽ hoàn toàn không có lòng hiếu kỳ sao? Về anh ấy cùng tôi. . . . . ." Tô Lệ đột nhiên bị cắt đứt, nhưng cũng không có vẻ tức giận không kiên nhẫn, ngược lại, là ung dung chờ phản ứng của cô.
Không đúng, cô tò mò, tò mò muốn chết, nhưng Dư Nhược Nhược biết rõ, cô không có khuynh hướng chịu ngược, không có tính toán từ trong miệng tình địch nghe được về chuyện xưa bọn họ đã từng phong hoa tuyết nguyệt.
"Tôi không phải không quan tâm, nhưng tôi cũng biết rõ. Tôi nên cảm ơn cô, nếu như không phải là cô, thì Nhan Bồi Nguyệt có lẽ không phải là bộ dáng bây giờ, tính tình bây giờ. Có lẽ anh ấy cũng sẽ không lấy tôi, có lẽ chúng tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ. Nhưng tất cả đều là có lẽ, mà cô, cùng anh ấy trải qua, vậy cũng chỉ là quá khứ, mà thôi. . . . . ."
"Tôi từng nghe qua một câu nói, lời nói rất ác độc, cũng nói trúng tim đen, Tô tiểu thư, bây giờ theo tôi nghĩ, Tô tiểu thư chỉ là một NPC trong đời Nhan Bồi Nguyệt mà thôi, để anh ấy luyện cấp, để anh ấy thăng cấp, để cho anh ấy trở nên cường đại, biến thành người đủ để xứng với tôi lại khiến tôi yêu. . . . . ."
Dư Nhược Nhược nói lời này không nhẹ không nặng, lại ba một cái khiến Tô Lệ trắng mặt.
Tô Lệ da mặt không có dầy như Nhan Bắc Bắc, cũng không có cường hãn như Yên Tĩnh, không ngờ được Dư Nhược Nhược đúng lý hợp tình không đem cô để ở trong mắt như vậy, tay cầm đũa cơ hồ khẽ run.
Theo ý cô, Dư Nhược Nhược là loại phụ nữ ngu đần rất đơn giản tinh khiết, bởi vì gia cảnh ưu việt sống an nhàn sung sướng, căn bản sẽ không có ý thức gian nan khổ cực, trị giá hệ số công kích cực thấp. Chỉ cần qua loa thả quả bom, là có thể lập tức khiến cho cô ta biến thành quả cầu bị nổ tung, nhanh chóng héo rũ xuống.
Nơi nào biết tính tình Dư Nhược Nhược lại đột nhiên trở nên bén nhọn như vậy, thật ra thì tính tình Dư Nhược Nhược bình thường quả thật không cứng rắn, hình tượng người hiền lành mọi việc đều có thể thương lượng, bình thưởng không cùng người trở mặt. Ngoài việc dễ dàng kết giao với người ngoài, cũng sẽ không dùng giọng điệu kịch liệt, ở công ty xử sự cũng là cực kỳ phải đạo.
Thế nhưng lúc này giống như là động vật bị chọc giận vẫn như cũ không biến sắc công kích, chỉ là một đôi mắt to đen như mực, nhìn chằm chằm người, làm cho người ta không rét mà run.
Thật ra thì cô ta không biết là, những thứ này đều là Dư Nhược Nhược bị nóng nảy buộc phản ứng, cô suy cho cùng là xuất thân quân nhân thế gia, di truyền chút tham muốn chiếm hữu đặc thù của tổ tiên. Hiện tại Nhan Bồi Nguyệt đã là vật sở hữu tồn tại trong tiềm thức của cô, có đóng dấu sở hữu ẩn hình của Dư thị, há có thể để cô ta mơ ước? !
Cùng Nhan Bồi Nguyệt giận dỗi huyên náo lợi hại hơn nữa, cũng là nội đấu, hiện tại gặp phải kẻ địch mạnh có ý đồ phá hoại hòa bình thế giới, nhất định phải đem đầu mâu chỉ hướng ngoại địch.
Giữa lúc loạn trong giặc ngoài, cô Dư Nhược Nhược, há có thể mềm yếu?!
Tô Lệ càng chưa từ bỏ ý định mở miệng, không tính toán với cô tiếp tục nhớ lại hồi ức: "Tôi cũng không có muốn đem những thứ đã trải qua này làm vũ khí đả thương người, chỉ là khi nhớ lại thuận miệng cảm khái thổn thức mà thôi. Không biết thời điểm sinh nhật đưa ‘Tinh quang’, A Nguyệt có còn thích không?"
"A, đôi kiếm kia đúng không? Bởi vì tôi vẫn say mê công việc, ngày ngày yêu thích không buông tay, anh ấy liền qua tay tặng cho tôi, chỉ là, thật sự không tệ đấy. Thợ khéo cùng tạo hình đều là vô cùng đáng khen ngợi, tôi và Nhan Bồi Nguyệt vì cãi cọ tuổi của nó, thiếu chút nữa thì tung nóc phòng rồi. Chỉ là thật sự phải cảm ơn cô, trước đó tôi vẫn muốn mua được, chính là quá mắc, Nhan Bồi Nguyệt cũng giúp tôi tìm thật lâu a." Dư Nhược Nhược thích ăn thịt gà, nhà hàng này làm món gà hấp muối thật sự ngon lắm. Cho nên sau khi nói hết lời này, chỉ lo vùi đầu tận lực ăn, hoàn toàn không có tinh lực lo lắng Tô Lệ đã phát điên đang suy nghĩ muốn cướp đường mà chạy rồi.
. . . . . .
Bữa trưa kết thúc, Dư Nhược Nhược toàn thắng.
Mặc dù cuối cùng Tô Lệ thật sự sắc mặt trắng bệch rời đi, không thể làm gì khác hơn là cô đi trả tiền, nhưng trong lòng của Dư Nhược Nhược, cũng là có chút hả hê.
Muốn cùng tôi giành, không có cửa đâu!
Lúc xế chiều coi lại ngày nghỉ, cô tổng cộng có mười bốn ngày nghỉ đông để tính toán, đây thật sự là một chuyện hả lòng hả dạ, Dư Nhược Nhược mãi cho đến khi tan việc, cả người cũng là cảm giác nhẹ nhàng, vui vô cùng.
Lúc tan tầm, Yên Tĩnh gọi điện thoại tới đây: "Mình buổi tối phải đi Hongkong không có cách nào chứa chấp cậu, tự cậu về nhà, cùng Nhan Nhan hảo hảo chung đụng, nghe người ta giải thích thật tốt, đừng động tý thất khiếu liền bốc khói."
Cô thế này mới ý thức được, tiêu diệt tình địch, lấy được nghỉ đông có thể cùng Nhan Bồi Nguyệt về Bắc Kinh đón lễ mừng năm mới, lại thiếu chút nữa quên mất, Nhan Bồi Nguyệt, là một tên khốn kiếp. . . . . .