Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Tác giả: Vitamin ABC

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134362

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/362 lượt.

. . .
Thời điểm Dư Nhược Nhược nhận được điện thoại đang làm thêm giờ, bởi vì ngày thứ hai liền bắt đầu muốn nghỉ đông rồi, cho nên công việc phải tăng ca làm phần cuối.
"Mặc kệ anh ấy, để cho anh ấy sống mơ mơ màng màng ở nơi đó đi." Cô nhẹ nhàng cúp điện thoại, tiếp tục vùi đầu.
Thức ký giả thực tập vẫn đang là sinh viên năm 4, cùng với cô khổ chiến: "Chị Nhược Nhược, chẳng lẽ là cùng chồng cãi nhau? Nghe nói em còn không có tin trước đó chị vẫn cùng ngôi sao lớn Cốc Tinh Hà từng có tin đồn đâu rồi, vậy từ bỏ hắn chọn chồng phải là cực phẩm trong cực phẩm chứ?"
Dư Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn tài liệu lên, im lặng một hồi lâu, vẻ mặt là vui lo nửa nọ nửa kia, mới thở dài: "Đúng là cực phẩm. . . . . ."
Rốt cuộc vẫn là lấy áo khoác ngoài: "Hôm nay liền đến đây, thêm phần cuối cũng không còn dư lại bao nhiêu, chị buổi tối làm nốt rồi gửi vào hòm thư Phó chủ biên là được rồi, em trước trở về trường học đi, phải chú ý an toàn a."
Cách năm mới chỉ kém mấy ngày, trong thành thị khắp nơi đều tràn đầy hơi thở mê ly vui mừng, Dư Nhược Nhược khép lại cổ áo áo khoác ngoài, tất cả mọi người nghênh tân xuân, không có đạo lý ngay cả nhà cô vẫn còn ở trong trời đông giá rét a.
Ngũ Việt lúc này làm việc hết sức thuận nước đẩy thuyền, đem Nhan Bồi Nguyệt giống như hòn đá ném cho Dư Nhược Nhược liền phủi mông tránh người, Dư Nhược Nhược ở phía sau đuổi theo vài tiếng cũng không kéo lại chú ý.
Cô nhìn Nhan Bồi Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự làm phát cáu, thật muốn mặc kệ. Nhưng người kia tựa như bạch tuộc quấn cánh tay của cô, cái miệng còn giống như phụ nữ liến thoắng không ngừng: "Dư Nhược Nhược em không có lương tâm. . . . . ."
Dư Nhược Nhược không có biện pháp, chỉ có nhờ người bán rượu kêu chiếc taxi, hai người ba chân bốn cẳng ném anh đi lên.
Ở trên xe Nhan Bồi Nguyệt cũng không có nửa điểm ý tứ an phận, một bàn tay còn duỗi đến gần trong áo sơ mi cô rồi. Dư Nhược Nhược vừa chú ý ánh mắt của tài xế trước mặt, vừa nhỏ giọng quát lớn: "Nhan Bồi Nguyệt, cứ như vậy cũng đừng trông mong em tha thứ cho anh!"
Nhưng không phải có câu nói như thế này à, đàn ông uống rượu say giống như là đứa trẻ bốc đồng.
Nhưng là, thật vất vả liếc nhìn cầu xin tài xế cùng nhân viên bảo vệ phí nhiều công sức giúp một tay kéo lên tới đây nhưng lúc này lại đè ở trên người của cô, Dư Nhược Nhược đem tầm mắt chuyển sang trần nhà, có đứa nhỏ nặng như vậy khỏe như vậy tinh trùng lên não sao? !






Dư Nhược Nhược oán thầm bất quá cũng chỉ là mấy giây, Nhan Bồi Nguyệt trong thời gian phi thường ngắn ngủi tinh chuẩn nhanh chóng xé toàn bộ quần áo của cô, vẫn là sức lực thần không biết quỷ không hay.
Dư Nhược Nhược có chút im lặng hoài nghi, người này, là thật sự uống say, hay là đang mượn rượu giả điên a. . . . . .
Nhưng mặc dù uống say, cô vẫn là bởi vì sức lực cách xa mà vô lực không hề phản kháng, chỉ có thể gắt gao bị anh đè ở phía dưới thân, tựa như miếng thịt trên thớt, mặc người chém giết.
Dư Nhược Nhược cũng không có đặc biệt kiểu cách giãy giụa, cùng đàn ông uống say so đo. Ngược lại là ôm lấy hông của anh, khẽ dùng cái trán cọ xát trước ngực của anh.
Trên thế giới này mỗi ngày có nhiều người kết hợp như vậy, lại có nhiều người chia ra như vậy, nhiều người như keo như sơn vậy, nhiều người trở thành vợ chồng bất hoà như vậy. . . . . . Mà cô Dư Nhược Nhược, tội gì phải bởi vì chút chuyện, làm hao mòn thời gian cùng Nhan Bồi Nguyệt đi cả đời đây?
Giờ phút này Dư Nhược Nhược đã sắc mặt đỏ bừng, hốc mắt dâng lên đều là nước mắt, lấp la lấp lánh, tay vội chân loạn trong lúc đó lung tung mở ra đèn đầu giường chiếu rọi càng lộ vẻ sáng rỡ.
Tay Nhan Bồi Nguyệt từ từ xuống phía dưới, trượt vào giải đất thần bí nhất dụ người nhất. . . . . .
Dư Nhược Nhược không chịu nổi kích thích, đầu khẽ ngửa lên , trong cổ họng là rên rỉ gần như nức nở nghẹn ngào. Giống như là vô cùng khổ sở, hoặc như là vô cùng hưởng thụ. . . . . .
Hành hạ kéo dài mà sâu nặng rốt cuộc giống như là sóng gợn một dạng hiện mở, trên người cô từ từ biến chua xót, biến vô lực, thủy triều một dạng kịch liệt mãnh liệt hưng phấn “oanh” mà đến. Cô ứng phó không kịp, chỉ có thể há mồm, cắn lấy đầu vai anh, liều mạng , chống lại kêu to thét chói tai. . . . . .
Nhưng là, đối với Nhan Bồi Nguyệt mà nói, đây chỉ là một cái làm nền cùng nhạc dạo ngắn ngủi mà thôi. (chính thức khai tử chị Dư, và khai sinh lão Nhan.)
Một đợt sóng khác cường đại hơn, còn có lực công kích, sắp triển khai. . . . . .
Dư Nhược Nhược bị động tác như vậy hành hạ sống không bằng chết lại chết đi sống lại đến liên tiếp cầu xin tha thứ, cô ban đầu thỏa hiệp hoàn toàn không nghĩ tới sau khi say rượu Nhan Bồi Nguyệt hoàn toàn chính là con thú hoang, không bao giờ thoả mãn.
Trong cơ thể có vũ khí bén nhọn thô chắc nhất tráng kiện nhất, cô chỉ là mềm mại, mặc anh hành hạ, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một lần lại một lần, giống như vĩnh viễn không ngừng.
Thời điểm Dư Nhược Nhược rốt cuộc lâm vào t