pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếm Chồng Đại Gia

Kiếm Chồng Đại Gia

Tác giả: Lam Tiểu Tịch

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341358

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1358 lượt.

Tình hỏi.
- Chín giờ cô đếnh nhà tôi, chúng ta cùng đi. – Trưởng phòng Triệu không ngẩng đầu.
Tiểu Tình than thở trong lòng, nhà mình cách ga rất gần, bắt xe cũng chỉ mất giá mở cửa. Triệu Vân sống ởphía đông thành phố, ngược hướng với ga tàu.
Chín giờ tối, Tiểu Tình đến nhà Triệu Vân. Vừa gõ cửa đã sững người. Thông thường người ta thường đặt lọ hao hoặc mắc treo mũ áo ở cửa nhưng căn nhà chỉ có bà chủ này lại treo một bức ảnh phóng to ở cửa. Ngườphụ nữ trong bức ảnh mặc áo đen, đi giày đỏ, ánh mắt mơ màng, hai tay khoanh trước ngực, trông rất lạ lùng. Bức ảnh được photoshop, đẹp thì có đẹp nhưng dưới ánh đèn, bức ảnh ấy ẩn chứa vẻ gì đó kì lạ rất khó diễn tả.
Tiểu Tình không dám nhìn lâu, thay dép rồi nhanh chóng đi vào. Trên bức tường phía sau ghế sofa trong phòng khách cũng treo bức ảnh của bà chủ nhà: Mặc chiếc váy dài chấm gót, đi trên bãi cát. Không thể không thừa nhận người phụ nữ này rất đẹp, có vẻ gợi cảm và cuốn hút đặc biệt của người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi.
Căn phòng rất ngọn gang và rộng rãi nhưng không có một vết tích đàn ông. Trên bàn ăn có một bức tranh thêu, là một bức tranh hoa cúc sắp hoàn thành. Các mũi thêu rất đều và ẩn chứ tâm sự. Tiểu Tình cảm thấy có chút ngạc nhiên, cô không ngờ người phụ nữ mạnh mẽ, nhanh nhẹn, hoạt bát như vậy lại có thời gian rảnh rỗi như thế này. Tuổi xuân của một người phụ nữ âm thầm trôi đi trong những sợi chỉ, trong từng mũi kim sao? Trong lòng Tiểu Tình trào dâng cảm giác xót xa, cảm giác xót xa của một người phụ nữ dành cho một người phụ nữ. Đột nhiên cô muốn gần gũi với cô ta hơn.
- Đứng ngây ra đó làm gì, mau giúp tôi xếp tài liệu vào túi! – Trưởng phòng Triệu quát lên.
Tiểu Tình khẽ thở dài rồi cúi người, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Phụ nữ quá mạnh mẽ, cuối cùng chính là người bị tổn thương.
Hành lý của Triệu Vân rất phong phú. Cô ta mang rất nhiều quần áo, trang phục đi làm, dạo phố, dạ hội… đủ loại màu sắc, túi xách, giày dép, phụ kiện đi kèm cũng không thể thiếu. Một chiếc vali khác để laptop, tài liệu, mỹ phẩm và một túi thuốc rất to. Cốc uống nước dung trên tàu, dép đi một lần và một chiếc khăn quàng mỏng thì được cho vào một chiếc túi xách, bất cức lúc nào cũng có thể lấy ra dùng, rất thuận tiện… Có điều đi công tác một tuần, tất cả mọi đồ dùng đều mang theo bên người, có thể thấy người phụ nữ nhìn thì có vẻmạnh mẽ này nhưng lại luôn mang trong mình cảm giác không an toàn.
Tiểu Tình thấy may mắn vì mình chỉ mang một chiếc túi du lịch nhỏ, nếu không nhiều đồ như thế, hai người phụ nữ không thể mang đi được. Ba chân bốn cẳng lôi vali ra cửa, kéo xuống dưới, bỗng nhiên Triệu Vân hét một tiếng:
- Chết rồi!
Sau đó nói với Tiểu Tình bằng giọng ra lệnh:
- Cô trông hành lí, tôi quên uống sữa rồi. – Cô ta nói rồi vứt chiếc túi cầm tay cho Tiểu Tình, chạy vụt đi.
Đã sắp đến giờ tàu chạy, Tiểu Tình trông một đống đò mà lòng như lửa đốt. Đợi khoảng mười phút, cuối cùng thấy Triệu Vân đi giày cao gót, chậm rãi bước lại:
- Bắt xe đi, sao cô còn chưa bắt xe? Sắp không kịp rồi.
“Cô cũng biết không kịp à?” Tiểu Tình tức giận nghĩ. Cô vứt hành lí trên vỉa hè, chạy sang bên đường bắt xe.
- Trời ơi, sao cô có thể dựng hành lí của tôi vào gốc cây thế này? – Trong nháy mắt, dường như đột nhiên tâm trạng của Tiểu Vân lại vui vẻ hẳn lên, trách móc nhẹ nhàng với cấp dưới.
Khu vực này rất ít taxi, khó khăn lắm mới bắt được xe. Trưởng phòng Triệu ngồi vào trong xe, một minhg Tiểu Tình thở hổn hển nhét túi lớn túi bé vào trong xe. Trên đường đi, trưởng phòng Triệ lại mộ lần nữa thốt lên. Lần này quên không mang pin điện thoại dự trữ, có điều thời gian không cho phép cô ta quay về nhà lấy. Thế nên cô ta rất buồn rầu, than phiền rằng pin Samsung không dùng được lâu, than phiền điện thoại có nhiều bức xạ quá lớn, than phiền công việc vất vả, động một tí là phải đi công tác, lại còn không thể ngồi máy bay…
- Tiểu Tình, cô nói xem vì sao nguười ta phải đi làm?
- Để kiếm tiền.
- Cô nói xem vì sao tôi có mọi thứ, có nhà, có xe, còn có mấy chục vạn trong thị trường cổ phiếu, tôi còn phải đi làm làm gì?
Tiểu Tình bực tức trong lòng, cô kể khổ hay khoe khoang vậy? Tiểu Tình biết lúc này điều Triệu Vân muốn nghe mình nói là: Đúng vậy, thật không hiểu chịcó nhiều tiền như vậy còn cần phải đi làm làm gì? Nhưng Tiểu Tình không muốn nói như vậy, cô nói:
- Thế thì chị không cần phải đi làm nữa, - Qủa nhiên sắc mặt của Tiểu Vân có chút khó coi, không nói gì nữa.
Lên tàu rồi cũng không còn sớm nữa, Tiểu Tình đánh răng rửa mặt rồi leo lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Triệu Vân vô duyên vô cớ lại nổi nóng:
- Lúc nào rồi mà cô còn tâm trạng để ngủ? Đến Bắc Kinh phải triển khai công việc như thế nào, cô có ý kiến gì không?
Tiểu Tình tức giận muốn nói rằng: “Tôi chẳng có ý kiến gì cả, tôi đang buồn ngủ”. Nhưng vẫn phải vùng dậy bò xuống, cố gắng lấy tinh thần ngồi bên cạnh trưởng phòng Triệu.
Đúng lúc ấy tàu tắt điện, chỉ để lại ánh đèn mờ nhạt.
- Á? sao lại tắt điện? – Triệu Vân than phiền – Tiểu Tình, đi bảo bọn họ bật