Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134776

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.

kiếm về số tiền ba trăm ngàn cho tôi thành lập nhà xuất bản, tôi nhất định không bao giờ đi sao chép tác phẩm của người khác. Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.” Vũ Vô Quá đứng lên.
“Anh đi đâu vậy?”
“Tôi không thể nhìn cảnh cô ấy ra đi.”
Rồi anh ta đứng dậy đi.
“Châu Nhị, cậu đến giúp tớ một chút.” Từ Ngọc ở trong phòng ngủ gọi tôi.
Tôi bước vào, nói với cô ấy. “Anh ấy đi rồi.”
Từ Ngọc bỏ mấy bộ quần áo vào túi xách.
“Giờ cậu đi đâu?” Tôi hỏi.
“Vê nhà, về nhà của mình, sống cùng với bố mẹ.”
Từ Ngọc rút ra một chùm chìa khóa, đặt trên bàn trà.
“Cậu muốn bỏ đi thật sao?”
“Anh ấy là kẻ lừa dối.” Từ Ngọc nức nở gục đầu lên vai tôi.
“Tớ biết.” Tôi vỗ vai an ủi.
“Mau đi thôi, trước khi tớ đổi ý.” Cô ấy cầm túi xách lên, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó nói. “Chờ tớ một chút.”
Từ Ngọc bước ra ban công lấy một cái áo lót màu hồng phấn xuống. Đó là cái áo tôi mua cho cô ấy.
“Quên mất cái này.” Cô ấy bỏ nó vào trong túi xách.
Tôi đưa Từ Ngọc về nhà, mẹ cô ấy bỗng nhiên thấy con gái về nhà nên có chút ngạc nhiên. Nhưng bà ấy vốn đã quá quen với việc ấy nên cũng bình tĩnh lại được ngay. Đây cũng không phải lần đầu tiên Từ Ngọc dọn đồ về nhà sau khi sống chung cùng bạn trai, chỉ có điều lần này cô ấy rời đi đã khá lâu, cả nhà không nghĩ cô ấy sẽ trở lại.
“Chuyển lời xin lỗi của tớ đến Du Dĩnh nhé.” Khi tiễn tôi về, Từ Ngọc dặn dò như vậy.
Thời tiết càng về tối càng lạnh, tôi phải đứng ở bên đường đợi taxi đến mười lăm phút, lạnh đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, nước mũi chảy ra liên tục. Với thời tiết lạnh giá này, giữa đường phố trong đêm tối thế này, sao tôi lại không có người đàn ông nào của mình kia chứ? Đúng là một sự thất bại thảm hại! Giá như được Văn Lâm ôm nhỉ, chắc hẳn ấm áp lắm.
Trở về nhà, tôi vội vàng làm cho mình một bát mỳ nóng hổi, vừa ăn được hai thìa, cảm thấy mùi vị của nó sao kỳ lạ quá, hóa ra gói mỳ đó đã hết hạn hơn nửa năm.
Tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa, lẽ nào là Du Dĩnh? Tôi lật bức tranh ghép ra, đứng bên ngoài cửa sổ hóa ra là Văn Lâm. Anh đang mặc một chiếc áo khoác to đứng bên ngoài trời giá rét chỉ có sáu độ C.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi không biết nên mở cửa sổ hay dùng bức tranh ghép đó che cửa sổ đi. Văn Lâm đứng bên ngoài đó chờ tôi lên tiếng. Tôi trông thấy anh đang run lẩy bẩy trong giá rét, không nỡ để anh phải đứng ngoài đó, tôi bèn mở một cánh cửa sổ.
“Anh đi ngang qua đây trông thấy bức tranh này, hóa ra em sống ở đây thật.” Anh đứng ngoài cửa sổ, mũi miệng phả ra đầy hơi khói trắng.
Tôi đặt bức tranh ghép quay ra bên ngoài như vậy, cũng như người ta tung một đồng xu xuống dòng sông ước, rồi tôi ngày đêm trông ngóng, chờ đợi, rằng một ngày nào đó anh sẽ đi qua cửa sổ này, trông thấy bức tranh Bầu trời Cherbourg ấy, và biết tôi đang sống ở bên trong. Sau đó anh sẽ gõ cửa sổ của tôi, chỉ cần vậy thôi. Nguyện ước ấy giờ đã trở thành hiện thực, quả thật khiến người ta không thể tin nổi, chỉ có điều tôi không biết có nên để anh vào nhà hay không.
“Anh có thể vào trong không?” Anh hỏi tôi.
Anh đứng co ro, run rẩy trong cái lạnh cắt da cắt thịt, khẩn cầu tôi tiếp nhận anh. Khi tôi muốn có được vòng tay ấm áp của anh ôm chặt lấy mình, quả nhiên anh đã xuất hiện.
“Là nhà B tầng 2.” Tôi nói cho anh địa chỉ nhà.
Tôi đứng bên ngoài cửa đợi anh, anh đã tới.
“Mời anh vào.” Tôi nói với anh.
“Em sống ở đây sao? Nơi này không được tốt lắm.” Hình như anh cho rằng tôi đã phải chịu thiệt thòi nhiều lắm.
“Như vậy em mới có thể chi trả.”
“Bên ngoài lạnh lắm.” Anh kéo tay tôi.
Tay của anh lạnh giá, cái lạnh ấy truyền tới tận tim tôi.
“Để em đi rót cốc nước nóng cho anh.” Tôi rụt tay lại.
“Cám ơn em.”
Giữa chúng tôi đã lâu lắm rồi không nói câu “Cám ơn” như vậy, giờ phút này đây khi nó được cất lên khiến bầu không khí trở nên gượng gạo và xa lạ quá đỗi.
Tôi rót một cốc nước nóng cho anh.
“Sao anh lại đi đến con đường này?” Tôi hỏi anh.
“Từ trước đến giờ chưa bao giờ anh đến khu này cả, tối hôm nay tự dưng anh thấy muốn đi dạo, không ngờ... thật sự quá trùng hợp. Khi nhìn thấy bức tranh ghép đó, anh còn tưởng mình đang mơ.”
“Anh có khỏe không?” Tôi hỏi.
“Em vẫn đeo chiếc dây chuyền đó sao?” Anh nhìn tôi đầy trìu mến.
“Đừng nói nữa!” Bỗng nhiên tôi có chút kích động.
“Em không thích anh đến sao?” Giọng anh có chút hụt hẫng, chua xót.
“Khổ sở lắm em mới rời khỏi được anh.”
“Anh chỉ mang đến cho em toàn nỗi đau sao?” Anh buồn bã hỏi.
“Người mang đến cho mình niềm vui, thì cũng chính họ đem đến cho mình nỗi buồn.”
Anh nhìn tôi không nói.
“Sao anh không đổi tấm chi phiếu đó ra tiền mặt?” Tôi hỏi.
Anh mở ví ra, cầm lấy tấm chi phiếu tôi ghi. “Anh luôn đem theo tấm chi phiếu này bên người, nhưng anh sẽ không bao giờ đem nó đổi thành tiền mặt cả. Nếu làm thế, anh sẽ khinh chính bản thân mình lắm.”
“Thế em sẽ rút số tiền này ở ngân hàng đem đến trước mặt anh.”
“Anh cũng sẽ không lấy.”
“Nếu anh không lấy, em sẽ đem số tiền hai


XtGem Forum catalog