XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134775

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/775 lượt.

ng? Dưới công ty tôi có một nhà hàng, lúc nào cô có thể tới được?” Anh Tương hỏi tôi.
“Năm phút nữa tôi đến nơi.” Tôi nói nhanh.
Tôi buông điện thoại, vội vàng đóng cửa hàng. Rốt cuộc Văn Lâm đã xảy ra chuyện gì chứ? Tôi từng nghe thấy anh ấy nhắc đến anh chàng họ Tương kia rồi, là đồng nghiệp và cũng là bạn thân của Văn Lâm.
Tôi vội vàng đến nhà hàng dưới công ty của Văn Lâm, một người đàn ông vẫy vẫy tay với tôi.
“Cô là cô Châu phải không?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Mời cô ngồi.” Anh ta nói.
“Đường Văn Lâm đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh ta ngập ngừng mãi không chịu cất tiếng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh Đường chết rồi.”
Tôi không tin những gì anh ta vừa nói.
“Trưa hôm qua sau khi ăn trưa xong, anh ấy về văn phòng làm việc bình thường, đến khoảng hơn 3 giờ chiều, tôi bỗng thấy anh ấy gục xuống bàn làm việc. Tôi tưởng anh ấy mệt quá tranh thủ ngủ một chút. Đến hơn 4 giờ, thấy anh ấy vẫn gục xuống bàn trong tình trạng cũ, tôi liền đến vỗ vai anh ấy, lúc ấy mới tá hỏa phát hiện ra anh ấy đã hôn mê rồi. Tôi lập tức báo cảnh sát, gọi xe cứu thương đến đưa anh ấy đi cấp cứu. Bác sĩ nói anh ấy mắc bệnh tim mạch vành. Bệnh này tự nhiên bột phát, trước đó không hề có bất cứ biểu hiện gì cả. Anh ấy mất trên đường đi cấp cứu.”
“Không thể nào, chắc chắn chuyện này do anh ấy nhờ anh bịa ra để lừa gạt tôi mà thôi. Anh ấy sợ tôi làm phiền mình đúng không! Hay vợ anh ấy cử anh đến vậy? Tôi biết chắc chắn anh ấy không có bệnh tim!” Tôi mắng liên hồi.
“Anh ấy đột ngột mất thôi.”
“Không thể nào.” Tôi cương quyết lắc đầu, tin sao được chứ.
“Tôi cũng không hy vọng đó là sự thực, nhưng chính mắt tôi trông thấy anh ấy được đưa lên cáng chở đi bệnh viện. Lúc anh ấy được đưa đi, máy nhắn tin kêu liên hồi. Làm nghề này như chúng tôi, áp lực tâm lý nhiều hơn bất kỳ ai khác, 40 tuổi cũng nên nghỉ hưu rồi!” Anh ta buồn bã nói.
“Tôi không tin anh!” Tôi vừa khóc vừa hằn học nói.
“Báo hôm nay cũng đưa tin đấy, chắc cô không để ý đấy thôi.”
“Báo nào vậy?”
Anh ta đưa tôi một tờ báo. “Tôi biết cô sẽ không tin mà.”
Một mục tin in đậm ở phần tin tức, gồm một bức ảnh một người đàn ông đang nằm trên cáng được đưa ra khỏi tòa nhà, cạnh đó là xe cấp cứu: một viên chức cao cấp của ngân hàng ngoại tệ đã đột ngột qua đời tại bàn làm việc - người chết có tên Đường Văn Lâm...
Mắt tôi nhòe đi, nước mắt tuôn ào ạt.
“Trước đây anh Đường từng nói đến chuyện của cô với tôi. Anh ấy cũng nói, ngộ nhỡ anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi giúp anh ấy thông báo cho cô, anh ấy sợ cô không biết. Anh ấy là một người rất tốt.” Anh ta nghẹn ngào.
Tôi không khóc nổi nữa. Văn Lâm của tôi đã chết thật rồi. Không thể thế được, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ?
Tôi thấy anh xuất hiện ngoài cửa sổ, anh đã gõ vào cửa sổ nơi có bức tranh ghép ấy... trong cái lạnh giá vô cùng ấy anh đã gõ cửa sổ phòng tôi... tất cả những chuyện ấy mới chỉ xảy ra ngày hôm qua thôi mà. Lúc anh ấy đi, cũng đi qua khung cửa số ấy, anh vẫn còn sống khỏe mạnh kia mà.
“Cô Châu, để tôi đưa cô về nhé?” Anh ta hỏi tôi.
“Không cần đâu!” Tôi muốn đứng lên, nhưng rốt cuộc lại ngã khụy xuống sàn nhà.
“Cô không sao chứ?” Anh ta đỡ tôi dậy hỏi.
“Tôi muốn về nhà.”
“Để tôi đưa cô về.”
Tôi cũng không hiểu mình đã về nhà kiểu gì nữa.
“Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì cô cứ gọi nhé.” Anh ta để lại tấm danh thiếp rồi hỏi tiếp. “Có cần tôi gọi bạn bè đến đây giùm cô không?”
Tôi lắc đầu.
Văn Lâm chết rồi, trước khi chết anh ấy đã hỏi tôi câu cuối cùng: “Em còn yêu anh không?” Và anh vẫn chờ đợi câu trả lời của tôi. Còn tôi thì sao? Tôi đã lạnh lùng không thèm trả lời anh, tôi muốn trả thù anh ấy, tôi muốn anh phải cầu xin tôi lần nữa, tôi muốn anh phải đồng ý ly hôn vợ... Tôi cứ ngỡ vẫn còn cơ hội, vẫn cho rằng anh còn đến tìm tôi... Tôi những tưởng vẫn còn ngày mai, nếu ngày mai anh không đến vẫn còn ngày mai của ngày mai nữa ... Tôi hận mình quá thể, sao tôi lại lạnh lùng, tàn khốc với anh vậy chứ? Anh ấy cho rằng tôi không còn yêu anh ấy nữa, khi chết anh vẫn cho rằng tôi không còn yêu anh... Trời ơi, sao tôi tàn nhẫn đến vậy? Tại sao tôi không giữ anh ở lại? Khi anh được cáng ra xe cấp cứu, máy nhắn tin đổ chuông liên hồi, đó chính là tôi, chính tôi đã nhắn cho anh. Tôi chưa từng nghĩ chúng tôi lại chia tay nhau theo cách này cả. Không, chúng tôi không thể chia tay như thế này, anh đang muốn quay trở lại bên tôi kia mà.
Khuya, điện thoại nhà tôi bỗng đổ chuông. Tôi nhấc ống nghe.
“A lô... ai đó?”
Lặng im.
“Ai đó?”
Đầu dây bên kia vẫn lặng im.
“Ai vậy?” Tôi hỏi dồn.
Tôi cảm giác đó chính là Văn Lâm, là anh đang ở một nơi nào đó gọi điện thoại cho tôi.
“Em yêu anh.” Tôi nói vào ống nghe câu nói mà anh chưa được nghe.
Bên đó cúp máy.
Tôi đang nằm mộng hay quả thật ở một nơi xa xôi nào đó Văn Lâm gọi điện thoại về cho tôi?
Tôi ôm khư khư điện thoại, nhưng nó không đổ chuông thêm lần nào nữa.
Trời sáng, tôi gọi điện thoại cho anh Tương.
“Tôi muốn