
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134768
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/768 lượt.
hất tớ hận chính là ông Trời đã cho chúng tớ năm năm - quãng thời gian ấy quá ít ỏi, tớ tình nguyện lãng phí cả cuộc đời này cho anh ấy.”
“Có được một người đàn ông tốt như thế, tớ cũng tình nguyện.” Từ Ngọc nói.
“Vì anh ấy, cậu phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy nhé.” Du Dĩnh nói.
“Tớ có thể làm được mà.” Tôi ngước mặt lên trời. “Anh ấy sẽ đi theo phù hộ cho tớ.”
“Giờ cậu có thể suy nghĩ đến anh chàng Trần Định Lương được chưa?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Lâu lắm rồi tớ không gặp anh ta, và chưa bao giờ để anh ta vào ghế dự bị cả.” Tôi nói.
Để Trần Định Lương thay thế Văn Lâm - đó là điều không bao giờ có thể, không có một người đàn ông nào trên thế giới này có thể thay thế được anh ấy.
Đúng chiều hôm sau buổi nói chuyện của chúng tôi có nhắc đến Trần Định Lương, tôi gặp anh ta ở một cửa hàng bán rượu khu Trung Hoàn.
“Châu Nhị, lâu lắm không gặp cô rồi.” Anh ta hồ hởi.
“Trùng hợp quá, lại có thể gặp ở chỗ này.” Tôi chào.
“Chúng ta đến tỉ lệ 1/365 còn gặp được, gặp nhau ở chỗ này thì có gì kỳ lạ chứ!” Anh ta vẫn chưa quên duyên phận của 1/365.
“Ừm, đúng thế.” Tôi gật gù.
“Tôi đã được nghe chuyện của cô rồi. Thật đáng tiếc.” Trần Định Lương chia sẻ với tôi.
“Từ Ngọc nói cho anh hả?”
Trần Định Lương gật đầu.
“Tôi rất yêu anh ấy.”
“Tôi có thể thấy điều đó.” Trần Định Lương nói. “Mỗi một người trong chúng ta đều giày vò, đau khổ vì tình yêu.”
Thấy tôi đang cầm chai rượu vang năm 1990, anh ta hỏi. “Cô cũng uống rượu à?”
“Tôi thích mua rượu vang 1990, bởi tôi và anh ấy gặp nhau đúng vào năm này.” Tôi nói.
Từ sau khi Văn Lâm chết, tôi bắt đầu mua rượu vang của năm này, dần dần nó trở thành một sự ủy thác về tinh thần. Chai hôm nay tôi mua là chai thứ ba.
“Năm 1990 là một năm rất tốt.” Trần Định Lương nói với tôi. “Rượu vang của năm này rất đáng để cất giữ, trong sách có nói vậy đấy.”
“Thế thì tôi quả thật quá may mắn.”
Tôi đã sưu tầm được tất cả mười một chai rượu vang Pháp 1990. Trần Định Lương nói đúng, năm 1990 đúng là một năm tốt đẹp, nho được mùa, giá cả rượu vang của năm này không ngừng tăng cao, sắp đắt đến nỗi tôi không thể mua nổi nữa, chỉ có thể cố gắng mỗi tháng mua một chai.
Rồi mùa xuân cũng qua đi. Tôi trồng cà chua trên khoảnh đất mà Văn Lâm để lại cho tôi. Cherbourg phụ trách việc canh tác, chú ta đã được một tuổi, cơ thể rất khỏe mạnh. Cà chua trên khoảnh vườn chúng tôi vừa to vừa đỏ, tôi tặng Du Dĩnh và Từ Ngọc rất nhiều, tặng cả cho Jenny và Anny nữa. Cà chua do chính tay mình trồng hình như ngon đặc biệt hơn cả. Đại Hải và Du Dĩnh cũng kêu muốn mua một khoảnh đất ở đó để được tự tay trồng rau cho mình.
Hôm nay Từ Ngọc đến tìm tôi, cô ấy nói có đồ muốn đưa cho tôi.
“Cái gì thế?” Tôi hỏi.
“Mở ra thì biết.”
Tôi mở giấy bọc ngoài ra, bên trong là một khung ảnh. Trong khung ảnh là một thứ giống như con ong, nhưng lại không giống ong, nó có chân, đôi cánh như đá quý, rất rực rỡ.
“Đây là bản mẫu xét nghiệm của chim ruồi, chẳng phải trước đây cậu nói muốn có nó hay sao?”
Đó là chuyện rất lâu rồi mà.
“Cậu tìm được ở đâu thế?”
“Vũ Vô Quá đưa cho tớ đấy.”
“Cậu và anh ấy tái hợp rồi à?”
“Tớ và anh ấy không bao giờ có thể về với nhau được nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp nhau.” Từ Ngọc nói.
Tôi tỉ mỉ ngắm con chim ruồi đã bị chết nhiều giờ và bị biến thành mẫu xét nghiệm. Nó là loài duy nhất có thể bay lùi, nếu mọi chuyện đều có thể trở về trước thì tốt biết bao. Như thế Văn Lâm sẽ trở về bên cạnh tôi, sẽ lại ôm lấy tôi, trao cho tôi hơi ấm. Và như thế, tình yêu của chúng tôi cũng sẽ giống như chim ruồi, là duy nhất trên thế gian này.
Tôi cầm mẫu xét nghiệm chim ruồi về nhà, và mua chai rượu vang Pháp 1990 thứ mười hai. Hôm nay là ngày lập đông, rét nhất từ trước đến giờ, chỉ có sáu độ C. Tôi vùi mình trong chăn nghe I will wait for you. Lâu lắm rồi tôi không dám nghe bài hát ấy, kể từ ngày Văn Lâm mất.
“Cộc cộc cộc...” Có ai đó gõ cửa sổ phòng tôi. Tôi lật bức tranh ghép Bầu trời Cherbourg ra, bên ngoài không có một bóng người. Tôi mở toang cửa sổ, gió thổi tràn đến buốt thấu xương. Bên ngoài không có ai, tôi nhớ Văn Lâm thường nói với mình rằng. “Anh mãi mãi không bao giờ rời xa em.” Lần cuối cùng anh xuất hiện, cũng chính trong một đêm trường giá lạnh, ngoài cửa sổ.