Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341956

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1956 lượt.

n cô ấy mà không biết phải làm như thế nào.
Mạt Mạt, Mạt Mạt của tôi...
Hai đứa con của Mạt Mạt, quả nhiên đã được đặt tên như mong muốn của mẹ tồi, bé trai có tên là Công Trị Bình, bé gái có tên là Công Trị An.
Chỉ cần hai đứa bình an, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của chúng tôi rồi.
An An đặc biệt thong mình, từ nhỏ đã tỏ ra rất có năng khiếu âm nhạc. Một hôm, tôi nghe từ chiếc miệng xinh xắn của cồ bé ngân nga một khúc hát nào đó, nghe kỹ một chút, chính là khúc hát mà Mạt Mạt vẫn thường hay hát. Dù rằng nó đứt đoạn, không liền mạch nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe rõ từng đoạn một.
Tôi không kiềm chế được, lại ngồi ngây ra thất thần. Tônhớ lại những năm trước đây, khi Mạt Mạt còn là một thiếu nữ, trong căn phòng nhỏ bé, đầy ắp ánh mặt trời xuyên qua lớèm cửa màu xanh lam đó, cô ấy đã dịu dàng khe khẽ hát:
Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn.
Em muốn làm một đám mây xinh.
Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu.
Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm mai.
Rồi sau đó lại nhanh chóng tan đi.
Nếu em là đám mây trắng
bồng bềnh nơi chân trời lúa.
Anh có đem tình yêu của mình
Ban cho em dù chỉ là một lát
Để trước Phật, em thành kính nguyện cầu,
phù hộ cho anh suốt năm trăm năm.
Rồi sau đó, em sẽ lặng lẽ rời xa...
Mỗi lần nhìn bọn trẻ, thi thoảng chúng lại có những hành động trông thật giống Mạt Mạt, tôi lại không cầm lòng được, lại rơi vào nỗi mong nhớ Mạt Mạt, buồn đau vô hạn.
Tôi đã chôn cất Mạt Mạt cạnh nơi mẹ cồ ấy yên nghỉ, tôi cũng thường xuyên dẫn bọn trẻ đến thăm cô ấy.
Hai đứa trẻ vẫn chưa hiểu gì, vô tư trong sáng, bảo bọn trẻ nhổ cỏ xung quanh mộ, chúng liền hăng hái giơ những cánh tay mũm mĩm ra, chăm chỉ, nhiệt tình nhổ cỏ.
Tôi nói với Mạt Mạt: "Bọn trẻ đều rất ngoan, cả nhà anh đều rất biết ơn em, em mãi mãi là một thành viên trong gia đình anh. Em là một cồ gái tốt, Mạt Mạt!", dừng lại một chút, tôi dùng một giọng thì thầm nhỏ đến nỗi chỉ một mình tôi nghe thấy, "Anh nhớ em nhiều lắm!".
Phải có biết bao kiên cường, tôi mới dám nhớ mãi không quên.
Trong nhà có thêm hai đứa trẻ hoạt bát, hiếu động, bố mẹ tôi nhanh chóng bước ra khỏi nỗi đau buồn từ khi anh trai vào trại giam. Toàn bộ sức lực, tâm trí của hai người đều dồn cho hai đứa cháu. Họ cả ngày đều nói cười vui vẻ, đi đâu cũng bế chúng trên tay, không nỡ đặt xuống.
Uyển Nghi cũng rất quý mến bọn trẻ, cô ấy thường véo má bọn trẻ, nói rằng trông thật xinh xắn biết bao,
Uyển Nghi nói với Bình Bình, An An: Ai gọi dì trước, dì sẽ bế người ấy."
Hai đứa trẻ liền tranh, nhau gọi dì khiến Uyển Nghi vui đến quên cả về, Mẹ tồi ở bên cạnh cũng rất tự hào, tự tán dương mình: "Những đứa trẻ do mẹ nuôi, đứa nào miệng lưỡi cũng ngọt cả."
Tôi không nhịn được, lại chế giễu mẹ vài câu.
Rất nhiều lần, tiếng cười vui vẻ đã vang ra từ cửa sổ của nhà tôi, có thể truyền đi rất xa.
Mạt Mạt vốn là em gái của Uyển Nghi, con của Mạt Mạt gọi Uyên Nghi là dì.
Chúng tôi quả nhiên là người một nhà.
Mẹ nói với tôi và Uyển Nghi: "Hai đứa mau chóng bàn chuyện hôn sự đi, để tình thân càng thêm thân!".
Tôi nhìn Uyển Nghi, cô ấy đang cúi xuống đùa giớn với An an, giả vờ không nghe thấy , nhưng khuôn mạt xinh xắn đã ửng đỏ từ lúc nào.






Một ngày sau đó vài tháng , tôi mời một mình Uyển Nghi đi ăn cơm.
Tôi có thể nhận thấy một cách rõ ràng, ngày hôm đó cô ấy trang điểm rất kỹ, đã kẻ lông mày, đánh son, vô cùng xinh đẹp.
Chúng tôi cùng nhau ôn lại những chuyện đã xảy ra trong vào năm trở lại đây, thẫn thờ như trong giấc mộng. Uyển Nghi ăn từng miếng bánh ga tô nhỏ, tôi bỗng nhiên nói một câu: "Ăn cơm xong, chúng ta đi thăm bố của em nhé".
Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn tôi, không nói gì cả, chỉ chầm chậm gật đầu.
Bố của Uyển Nghi, năm xưa còn là Viện trưởng Tòa án nhân dân tới cao của thành phố, một người miệng hét ra lửa, thế lực rầm rộ, bây giờ chỉ còn là một người già bị giam giữ trong bốn bức tường cao, đã mất đi tự do, mất đi mọi quyền lợi. Thứ duy nhất mà bây giờ ông có được, chỉ là cô con gái Uyển Nghi này.
Hóa ra,Mạt Mạt cũng đã đến thăm ông!
"Con bé nói cảm ơn bố vì trước đây, mỗi tháng đều gửi cho nó hai vạn đồng... ha ha, kiêu ngạo y hệt mẹ của no, cảm ơn cái gì chứ? Đó vốn là trách nhiệm của bố mà... Chắc trong lòng nó rất hận bố, từ lúc vào thăm đến khi về, nó không gọi một tiếng bố. Tội đồ..." Bố Uyển Nghi nói, lộ rõ ánh mắt đau khổ.
Uyển Nghi không nỡ để bố phải đau lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Cô ấy đã sinh con rồi, là một cặp song sinh, bây giờ bọn trẻ đã hơn một tuổi rồi. Bố, bố được lên chức ông ngoại rồi đấy".
"Thật không?" Khuôn mặt ông hiện rõ một bông cúc nở muộn.
"Vâng, đợi bọn trẻ lớn một chút, chúng con sẽ đưa bọn trẻ tới thăm bố".
Ông gật đầu đày vẻ mong đợi.
Trước khi ra về, ông bỗng nói với tồi bằng một giọng rất nghiêm túc: "Anh bạn trẻ, tôi giao Uyển Nghi cho cậu đấy, cậu phải đối tốt với nó. Con gái tôi không hư hỏng đâu".
Tôi trịnh trọng hứa nhất định sẽ làm vậy.
Khi


XtGem Forum catalog