80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341906

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1906 lượt.

n học ở trường của con, tên là Uyển Nghi, là đầu bếp giỏi đấy, hôm nay con mời cô ấy về nhà trổ tài để bố mẹ thưởng thức!” Tôi đẩy đẩy vào lưng Uyển Nghi, “Uyển Nghi, đây là mẹ anh.”






CON DÂU LÝ TƯỞNG
Uyển Nghi lúc bấy giờ mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt còn ngân ngấn nước kia cũng không dám nhìn thẳng vào mẹ tôi, khe khẽ nói: “Cháu chào cô.” Vì vừa mới khóc xong nên giọng nói vẫn còn pha chút nghẹn ngào.
Thấy mẹ nhìn Uyển Nghi đầy nghi hoặc, tôi vội vàng giải thích: “Vừa nãy, cô ấy muốn mua quà cho bố mẹ, nói là lần đầu tiên đến nhà, dù gì cũng phải có chút quà nhỏ. Con lại nói là đến chơi không cũng chẳng sao. Con nói hơi nặng lời nên cô ấy mới như vậy… ”
“Đúng là đồ ngốc!” Mẹ lườm tôi một cái, đưa tay ra dắt Uyển Nghi, kéo cô ấy cùng đi về nhà, vừa đi vừa nói một cách rất thân thiện: “Cháu gái ngoan đừng khóc nữa nhé, con trai cô từ nhỏ tới giờ được cô chiều quá nên sinh hư rồi, lại còn rất ngốc nghếch nữa, nó thì hiểu cái gì về phép tắc lễ nghi đâu! Đã thế lại còn nói năng chẳng ra làm sao nữa, cô cũng đã biết tính nó rồi, để tí nữa cô dạy bảo nó! Nhưng mà nó nói cũng đúng, lần sau đến chơi, cứ coi nhà cô như nhà của mình là được, cứ thoải mái một chút, quà cáp có hay không có cũng chẳng sao, như thế mới tỏ rõ sự thân mật mà, đúng không nào? Đi nhanh vào trong nhà ngồi, trong nhà mát hơn, cô đã chuẩn bị đồ uống lạnh cho cả hai đứa rồi. Tên là Uyển Nghi phải không? Tên thật đúng với người quá, cháu trông thật xinh quá, mau lau khô nước mắt đi, khóc nữa trông không đẹp đâu…” Uyển Nghi ngẩn người ra bước theo sau mẹ tôi, chốc chốc lại quay đầu nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi sải vài bước chân đuổi kịp theo hai người, ghé vào tai Uyển Nghi nói: “Mẹ anh trước đây học hát kịch đấy! Miệng lưỡi của mẹ… tặc tặc! Em bây giờ thì thấy gì theo đó nhé!”
Bố vẫn không nói một câu nào, nhìn Uyển Nghi từ đầu tới chân một lượt, mẹ đang nói thầm với bố điều gì đó, mặt mũi hai người lộ rõ vẻ vui mừng và nụ cười bí hiểm.
Bố tôi vốn là một kỹ sư cao cấp. Mấy năm trước, trong một lần đi kiểm tra công trường thi công, không may bị một thanh sắt rơi từ trên cao xuống đè nát bắp chân bên phải. Lúc bấy giờ tôi mới học đến trung học, nghe nói tình trạng rất nghiêm trọng, không chừng phải cắt bỏ phần chân bên phải. Mẹ tôi hốt hoảng lao tới bệnh viện, lúc đó bố vẫn chưa được đưa vào phòng phẫu thuật. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau của chồng, mẹ tôi khóc òa lên rồi ngất đi tỉnh lại mấy lần liền. Bố tôi lúc đó lại vô cùng dũng cảm, cố cắn răng chịu đau, không rơi một giọt nước mắt nào, ông còn cố gắng lấy tinh thần, bảo mẹ tôi cứ về chuẩn bị cơm cho hai anh em… Trong cái rủi còn có cái may, dù sau này, phần cuộc đời còn lại, bố tôi thành người tàn tật, đi lại không được tiện lợi như những người bình thường khác nhưng vẫn giữ được phần chân bên phải.
Lúc còn nhỏ, cả tôi và anh trai đều cho rằng bố không xứng với mẹ. Nghe nói, hồi còn trẻ, mẹ tôi rất xinh, đã từng học kinh kịch, khi mẹ còn làm hộ lý ở Bệnh viện u bướu, những người theo đuổi mẹ có thể xếp thành một hàng dài. Vậy mà một người hiền lành ít nói như bố, không hiểu sao lại hấp dẫn được mẹ, cùng mẹ kết hôn sinh con, xây dựng một gia đình nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười.
Mãi tới khi bố gặp tai nạn, biết được tinh thần kiên cường của bố, mới hiểu thêm được phần nào con người của bố.
Sau khi chữa lành vết thương rồi ra viện, bố tôi không còn khí thế ngời ngời như trước nữa. Nhưng trong mắt tôi và anh trai, người bố với dáng đi bên thấp bên cao đó bỗng trở nên vô cùng hiên ngang, luôn luôn trong tư thế đầu đội trời chân đạp đất.
Trước mặt đám con trẻ, bố tôi lúc nào cũng giữ thái độ nghiêm túc, kiệm lời ít cười. Hồi còn nhỏ, tôi rất ít khi bị bố đánh, chỉ khi trước mặt mẹ, ông mới thể hiện rõ vẻ nhẹ nhàng, ôn tồn của một người đàn ông.
Hai chúng tôi vừa ngồi xuống ghế, mẹ đã bê một đĩa đầy hoa quả đã gọt sẵn kèm nước giải khát tới. Nước giải khát còn có thêm đá viên, đây là nước ép hoa quả do chính tay mẹ tôi làm. Mẹ lúc nào cũng nói nước giải khát đóng chai bán bên ngoài vừa không có chất dinh dưỡng vừa không có lợi cho sức khỏe. Riêng về vấn đề này, mẹ tôi và Uyển Nghi đã có thể kết thành một phái. Cô ấy bắt đầu kể tội tôi với mẹ, nói rằng ngày nào tôi cũng phải uống hai lon cocacola, nói thế nào cũng không chịu từ bỏ thói quen đó. Cô ấy lại còn khen nước ép hoa quả mẹ tôi làm ngon hơn hẳn so với các loại nước ép đóng chai bán ở bên ngoài, không những thế còn khiêm tốn hỏi mẹ tôi cách chế biến nữa chứ. Hai người phụ nữ, một già một trẻ, nhanh chóng cảm thấy tâm đầu hợp ý, chuyện trò không ngớt, cười nói vui vẻ. Mẹ tôi có hai con, tôi và anh trai, nhưng con trai thường nghịch ngợm, hai anh em tôi thường mang đến không ít điều phiền lòng cho bố mẹ. Mẹ tôi vẫn nói con gái ngoan hiền hơn, bà vẫn mong muốn có được một cô con gái. Trong khi đó, Uyển Nghi lại là một cô gái hiền lành ngoan ngoãn, vừa hiểu biết lại vừa nhanh nhẹn, đúng là mẫu các cô gái truyền thống mà hầu hết các bậc