XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341396

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1396 lượt.

người lại, thấy hốc mắt hắn hơi đỏ, tự nhiên lại thấy chán ngán: “Ta nói này, ngươi đánh ta chứ ta đánh ngươi đâu, ngươi không nắm được vấn đề à?”
Thẩm Đình Giao không nói gì nhưng tiếp tục quất nàng mấy roi nữa rất mạnh. Ân Trục Ly đau quá kêu lên. Không biết Thẩm Đình Giao nghĩ đến cái gì, đột nhiên ném roi da đi, ôm đầu ngồi lên ghế đẩu. Ân Trục Ly thấy hắn suy sụp tinh thần thì dùng mũi chân đá hắn: “Được rồi được rồi, ta đùa ngươi thôi, ngươi đánh ta còn chẳng bằng mẹ ta, chả đau tí nào. Ngươi cứ đứng lên đánh đi, đánh đủ rồi thì vẽ bản đồ.”
Thẩm Đình Giao chụp lấy mũi chân nàng, không nói lời nào. Ân Trục Ly vẫn đẩy mũi chân qua: “Đứng lên đi. Giờ ngươi đang là vua một nước, đừng có giở thói trẻ con nữa.”
Đột nhiên Thẩm Đình Giao đứng lên, bước đến ôm nàng vào lòng: “Ngươi ở bên ta khó thế cơ à? Chúng ta quen biết mười ba năm rồi, không có chút tình cảm thật lòng nào sao?”
Sau khi tiến lên núi, đường đi dần dốc hơn, xe ngựa khó đi. Thẩm Đình Giao sai người vứt xe, vẫn đi bộ tiến về phía trước. Ân Trục Ly đỡ Ân thị, xung quanh có binh sĩ giám sát. Cả đoàn dù đi chậm nhưng rồi cũng đến Thiên Trì.
Khi đó, mặt hồ đã đóng băng. Phó Triêu Anh và Bệ Thừa Nghĩa sai người đi điều tra, xác định vị trí kho báu theo hướng của bản đồ. Ân thị ở cùng Thẩm Đình Giao, binh sĩ đốt lửa làm chút thịt. Ân Trục Ly lấy Hoàng Tuyền Dẫn đâm mặt băng. Trời rất lạnh, cá trong hồ cũng sắp đông cứng, nàng bắt được mấy con mà không tốn nhiều sức rồi tự nướng trên đống lửa.
Một lúc sau, Phó Triêu Anh và Bệ Thừa Nghĩa cùng đi tới, dù hai người nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn không thể giấu vẻ kích động: “Vương thượng, phát hiện lối vào kho báu. Có điều xưa nay nơi giấu kho báu thường có nhiều cơ quan nguy hiểm, làm phiền Ân Đại đương gia và vương thượng đi một chuyến.”
Thẩm Đình Giao để hai tay trong áo lông cáo, nhắm mắt không nói gì. Ân Trục Ly biến sắc: “Tất nhiên ta đã đến đây cùng các vị thì không hề có ý lừa gạt, nhưng mẹ ta tuổi đã cao, không thể vào cùng mọi người được.”
Hai người Bệ, Phó nhìn nhau, nói gần như cùng lúc: “Không được! Ân lão phu nhân cũng phải đi.”
Hai người này đều suy nghĩ giống nhau: Ân Trục Ly là một kẻ dối trá, nàng đã không thể để Ân thị đi cùng thì nhất định phải mang theo Ân thị. Ân Trục Ly không lay chuyển được bọn họ nên đành đưa Ân thị cùng vào.
Kho báu được giấu ở một vách núi bên Thiên Trì. Bình thường, mực nước hồ không giảm xuống thì nơi đó cũng nằm trong nước. Núi Trường Bạch vốn đã có ít người qua lại, nếu không có bản đồ thì cũng khó mà phát hiện được.
Phó Triêu Anh ra lệnh cho Ân Trục Ly mở đường phía trước. Con đường này quá hẹp, vách tường toàn đất lạnh cóng, có nơi còn có dụng cụ gỗ mục chất đống, có thể thấy được năm đó xây dựng rất vội vàng.
Ân Trục Ly giơ đuốc đi phía trước, phía sau có hơn trăm người, đều là tâm phúc của Bệ và Phó. Phó Triêu Anh sợ bị ám toán, còn ngăn cách Ân Trục Ly riêng ra, để Ân thị và Thẩm Đình Giao ở cùng một đội. Hắn nghĩ Ân Trục Ly đối với Thẩm Đình Giao cũng không bình thường, cho dù là người của nàng hay không thì ít nhất vẫn còn con tin.
Còn dù sao Thẩm Đình Giao cũng là cốt nhục của hắn, nếu không bắt buộc thì cũng không nên mạo hiểm.
Bệ Thừa Nghĩa thì không thể nhịn được, cứ phải theo sát Ân Trục Ly, đương nhiên là vì sợ Ân Trục Ly trốn mất giữa chừng. Ân Trục Ly lại không có ý định chạy trốn, nàng vừa dẫn đường vừa hướng dẫn mọi người né tránh cạm bẫy.
Chỉ một lúc sau mọi người đã đi vào một ngôi nhà nhỏ vuông vức, bên trông chất đống bột vàng. Vàng bạc lóa mắt người, binh sĩ bất ngờ háo hức, thậm chí có người tiến lên sờ mó những hạt nhỏ này, đội ngũ bỗng trở nên rối loạn.
Phó Triêu Anh lại cực kỳ cảnh giác, lại tưởng Ân Trục Ly muốn tìm Thẩm Đình Giao làm chỗ dựa nên lập tức rút kiếm ra: “Chỗ bột vàng này dù rất xa xỉ nhưng cũng chưa đến mức là kho báu?”
Ân Trục Ly khẽ cười, hất cằm về phía sau đống bột vàng. Phó Triêu Anh và Bệ Thừa Nghĩa đều muốn hướng ánh mắt dò xét đống bột vàng, chỉ có Thẩm Đình Giao vẫn khép mắt, không nói lời nào.
Phó Triêu Anh vẫn đang suy nghĩ, Bệ Thừa Nghĩa đã đẩy Ân Trục Ly: “Ngươi đi trước.”
Lúc này thì chẳng còn gì mà tôn trọng hoàng hậu nữa rồi, ý nghĩ về kho báu làm hắn mê mẩn. Ân Trục Ly đào hai đống bột vàng kia lên thì thấy sau đống kim sa có một tường đá đóng băng lạnh lẽo. Nàng dùng tay vẽ lên vách tường bông hoa ảo, không lâu sau, tường phát ra một tiếng vang dội rồi lộ ra một cánh cửa nhỏ. Ân Trục Ly kéo cửa, bên trong phát sáng. Đến giờ binh sĩ đã thưởng thức chỗ bột vàng đủ, thấy chỗ mới cũng lộ vẻ tham lam. Phó Triêu Anh nuốt nước bọt. Ân Trục Ly nói: “Ta vào trước.”
Cửa nhỏ chỉ đủ một người đi. Nàng vừa định vào, Bệ Thừa Nghĩa lại nói: “Đợi chút.”
Hắn nhìn xung quanh, sai hai phó tướng của mình: “Các ngươi vào trước.”
Ân Trục Ly hiểu đây là tìm người giám thị mình. Hai người đi vào hốt hoảng hô lên. Bên trong sáng loáng, tất cả đều là vàng.
Phó Triêu Anh lườm Ân Trục Ly, nàng cũng tự giác đi vào cánh cửa kia. Hắn đứng đối diện Bệ