Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341482

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1482 lượt.

. Thẩm Đình Xa biết tính hắn nên cũng thuận theo.
Lúc Khúc Thiên chuẩn bị ra khỏi thành thì gặp ÂN Trục Ly. Ngày đó mưa phùn, nàng mặt áo màu đỏ chu sa, eo thắt dây, cây sáo ngắn vẫn mang theo bên người. Tay phải dẫn ngựa, tay trái cầm cây dù giấy, nàng đứng ở bên cửa thành, lại thêm mưa phùn nên càng thêm như tranh vẽ “Khúc đại tướng quân.”
Khúc Thiên dừng ngựa, chúng gia tướng đi sau cũng dừng lại, kỷ luật nghiêm minh, bộ dáng nghiêm chỉnh đã qua huấn luyện.
“Ân đại đương gia có chuyện gì sao?” Hắn không hề xuống ngựa, cao giọng hỏi. Ân Trục Ly mỉm cười “Đương nhiên là có việc, sao Khúc tướng quân không xuống ngựa mà nói chuyện?”
Khúc Thiên cau mày, lúc sau mới xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt nàng “Nói.”
Ân Trục Ly cũng không để ý “Nghe nói Khúc nhị công tử làm mất hai mươi vạn lượng quan ngân, tướng quân cũng đã định ngày phải tìm được về, nhưng không biết Tướng quân có nắm chắc không.”
Ánh mắt Khúc Thiên lạnh lẽo, nhìn nàng một lát rồi nói “Sao, không chắc thì sao?”
Ân Trục Ly mỉm cười nhìn hắn “Nếu chắc, đương nhiên phải chúc Khúc đại tướng quân mã đáo thành công. Nếu không chắc…. Khúc đại tướng quân, hai mươi vạn lượng bạc, nói ít không ít, nói nhiều… thật ra cũng chỉ là một con số nhỏ. Nếu như quan gia có bảo lưu dấu gốc của ấn triện, dân gian có nhiều thợ bạc khéo tay, cũng không phải là việc khó.”
Ánh mắt của Khúc Thiên hơi trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói “Ân đại đương gia lo lắng rồi, nếu việc này không thành thì Khúc mỗ xin nhận ân tình này của Ân đại đương gia. Có điều trao đổi thì cũng phải có qua có lại, hôm nay Ân đại đương gia tới đây có mục đích gì?”
Ân Trục Ly càng cười tươi, theo thói quen mà vuốt mũi của con ngựa đằng sai “Mùng tám tháng năm ta sẽ thành thân với Cửu vương gia, ngài có muốn tới dùng một ly rượu nhạt?”
Khúc Thiên nghe vậy thì ngẩn ra, tay phải nắm chặt thanh kiếm bên hông, ngẩng đầu nhìn Ân Trục Ly, im lặng một cách khó hiểu. Rất lâu sau hắn mới trầm giọng nói “Không, ngươi gả làm Phúc Lộc Vương phi, sau này phải thận trọng từ lời nói tới việc làm mới có thể bình yên cả đời. Ta có tới hay không cũng không có gì khác biệt.”
Nói xong hắn lại lên ngựa, giục ngựa đi.
Ân Trục Ly đứng trong mưa, con ngựa bên cạnh liếm ngón tay nàng, nàng lấy một bọc giấy bên hông ra, cầm một thỏi đường đút cho nó. Nó ngậm thỏi đường vào miệng rồi thân thiết mà cọ nàng. Ân Trục Ly nhìn đoàn ngựa Khúc Gia chạy mất, lúc sau mới rờ đầu làm nũng với con ngữa “Lão Tam, hắn thật là cẩn thận quá đi!”
Con ngựa này là ngựa tốt hiếm có, lúc mới có được Ân Trục Ly rất yêu thích, mình là con một của Ân thị, thứ bậc là Lão Đại, nó đương nhiên là Lão Nhị. Nhưng lúc đó Tiểu Nhị lại nói “Dẫn Lão Nhị của ta vào rồi cho ăn một chút, trông nom cho tốt…” nàng lại cảm thấy rất tế nhị nên đổi thành Lão Tam.
Lão Tam kia cũng mặc kệ mà cọ nàng, nàng đút đường cho nó, vỗ vỗ đầu nó “Được, chúng ta về thôi.”
Câu này nó hiểu nên cúi người đợi nàng lên ngựa.
Khúc Thiên giục ngựa chạy trước, Khúc Lưu Thương chạy tới gần bung dù cho hắn “Phụ thân, Ân Trục Ly tìm người làm gì vậy?”
Khúc Thiên lạnh nhạt không lên tiếng, Khúc Lưu Thương không dám làm phiền hắn nên cũng không nói tiếp. Vậy mà người hầu thân cận bên người Khúc Thiên lại nói thầm một câu “Đây là con gái Ân gia? So với Ân đại đương gia năm đó, thật là…”
Chữ “giống” còn chưa nói đã bị Khúc Thiên trừng mắt nhìn, giọng nói lạnh lùng băng giá “Về sau ở Khúc Gia, không được nhắc tới người này. Một chữ cũng không được nhắc tới!”
Khúc Lưu Thương thấy hắn giận dữ cũng cảm thấy khó hiểu, mấy gia tướng phía sau đồng thanh đáp “Vâng.”






Nhà Ân gia.
Ân đại đương gia đang tập viết theo mẫu chữ trong thư phòng, nha đầu Thanh Uyển đẩy cửa bước vào “Đại đương gia, Cửu vương gia…”
Nàng còn chưa nói hết thì Thẩm Đình Giao đã xông vào, hắn mặc áo dài màu xanh bích càng làm nổi lên làn da trắng như tuyết. Trường An lúc này vẫn còn cái lạnh se se của mùa xuân, hắn chạy từ bên ngoài vào thì hai má đã đỏ ửng, giống như ngọc đẹp nổi vân lên “Trục Ly, ngày mai chúng ta tới vườn đào ngắm hoa đào nhé, nàng thấy sao?”
Ân đại đương gia vẫn đứng viết “Sử Tiền Bi”, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu mà từ chối “Không đi, sắp tới ngày sinh nhật mẹ ta rồi, một mình Hách Kiếm lo chuyện không xuể.”
Thẩm Đình Giao dựa vào cái bàn gỗ lê, có chút thất vọng “Nhưng nghe nói năm nay hoa đào nở đẹp lắm.”
Ân Trục Ly cũng đã nghĩ về vấn đề này “Theo tính của hắn chắc chắn sẽ điều tra toàn thành, chỉ cần thấy một dấu vết gì đương nhiên sẽ lần theo. Cho nên không nên chở đi, một khi lấy được thì hãy thả xuống sông rồi kéo về.”
Hách Kiếm giật mình “Thuộc hạ làm ngay.”
Ân Trục Ly rờ cằm rồi dặn dò “Đừng phái người trong nhà đi”, nàng vỗ vỗ vai hắn, “Tìm một tên trung gian đáng tin cậy nhất.”
Hách Kiếm hiểu rõ “Nếu để chìm rồi kéo về thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, thuộc hạ sẽ cẩn thận.”
Vườn đào là do người bấy giờ bắt chước tiên sinh Đông Tấn Ng