
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341420
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1420 lượt.
xanh đang đứng tựa vào lan can, hai tay chống lên hành lang đỏ, nhìn làn nước dao động trong hồ Bích Hà, nàng bước đến gần mà hắn cũng không phát hiện.
Trục Ly rón rén đi tới phía sau hắn, thình lình đưa tay ấn vào huyệt chương đài, Đường Ẩn đột nhiên hoàng hồn, trong mắt chớp sáng nhưng nhìn thấy nàng thì biến mất.
“Càng ngày càng không biết lớn nhỏ.” Hắn đưa tay giữ chặt tay Trục Ly, Ân Trục Ly uể oải “Sự phụ, đồ nhi có chuyện muốn hỏi.”
Nàng nghiêm trang, Đường Ẩn ho khan một tiếng, làm ra vẻ bề trên “Nói.”
Vẻ mặt Ân Trục Ly đầy suy sụp “Sư phụ, lúc người dạy đồ nhi có phải có tâm tư khác không?”
Đường Ẩn than thở trong lòng, cũng nghiêm trang nói “Ân đại đương gia, Đường mỗ có một chuyện muốn nhờ.”
Ân TRục Ly cũng ho khan hai tiếng, làm ra tư thế của Ân đại đương gia thành Phú Quý “Không sao, nói đi.”
Đường Ẩn buông tay nàng ra, vẻ mặt thành khẩn “Sau này nếu có người hỏi lai lịch sư phụ của Ân Đại đương gia, xin Đại Đương gia đừng bao giờ nhắc tới Đường Mỗ. Mặc dù núi cao nước xa, nhưng trong giang hồ sẽ có ngày gặp, Đường mỗ xấu hổ không chịu nỗi, xin nhờ xin nhờ.”
Ân Trục Ly vui vẻ ra mặt “Về sau lúc bản Đại đương gia gặp người khác, câu đầu tiên sẽ nói “Khụ, gia sư chính là Đường Ẩn tiên sinh…””
Nàng nói xong thì vui vẻ trở về lầu Cư Hành, đồ ăn đã bày trên bàn, Đường Ẩn lắc lắc đầu bước theo nàng.
“Sư phụ, hôm nay bố trang mới làm ra một cây lụa vân cẩm, đồ nhi sai người may thành áo cho người, mẫu thêu là do đích thân đồ nhi vẽ, người nhất định phải mặc nhé.” Nàng nhanh nhẹn ăn cơm, quăng hết quy củ lễ nghi mà Ân thị dạy ra sau đầu. Đường Ẩn gắp đồ ăn cho nàng, nàng ăn vô cùng nhanh, ai gắp cũng không từ chối. Mấy năm nay nàng trưởng thành như hy vọng của bọn họ, ở trước mặt người ngoài đã bớt vẻ non nớt, nàng biết đề phòng bị người khác gạt, đề phòng người khác hãm hại, đề phòng người khác ám sát.
Chỉ có ở đây, trước mặt hắn, nàng vẫn khờ khạo ngốc nghếch như lúc trước.
Đường Ẩn nhận lấy rượu từ trong tay thị nữ rồi đưa cho nàng, giọng nói có chút trách móc “Ăn từ từ thôi.”
Ân Trục Ly bị nghẹn, nàng nhận lấy ly rượu kia rồi uống một hơi, cuối cùng cũng thở được “Lát nữa con phải đi xem sổ sách, hôm nay bố trang nộp sổ. Hách Kiếm đang kiểm tra, con phải qua xem.”
Đường Ẩn đưa cho nàng một trái phật thủ vàng, rồi lại lau miệng cho nàng “Nếu như ngươi nghẹn chết thì coi được sổ sách à.”
Ân Trục Ly ngẩng đầu cho hắn lau, lại cúi đầu rót thêm một ly rượu, đứng dậy kêu thị nữ thu dọn tàn cục rồi đi tới phòng thu chi.
Thị nữ dọn dẹp bàn ghế, Đường Ẩn không quen để người khác hầu hạ nên ở nơi này chỉ có một mình hắn. Hắn vung tay áo dập tắt nến, ánh trăng bên ngoài lại càng thêm sáng trong rạng rỡ.
Trong phòng thu chi, ba mươi sáu vị đại quản gia xếp thành hai hàng đứng nghiêm, đợi đến khi Ân trục ly phất tay áo bảo ngồi thì từng người lấy bàn tính ra, yên lặng đợi Đại đương gia kiểm tra sổ sách. Ân TRục Ly kiểm toán rất nhanh, đọc như gió nhưng hễ nhìn thấy thì không quên, chỉ có giao dịch thật lớn mới phải dùng tới bàn tính. Đại quản gia Hách Kiếm ngồi kế bên nàng, cung kính giải đáp các vấn đề nàng đặt ra, thỉnh thoảng lại tính toán các số liệu mà nàng nói.
Hắn tính toán rất nhanh, các ngón tay vờn múa như rồng bay, mang theo một vẻ đẹp kỳ lạ. Ân Trục Ly vô cùng coi trọng hắn, số lượng bàn tính và sổ sách mà hắn tính toán qua, sợ là chỉ có những vết chai thật dày trên ngón tay kia biết rõ.
Hai người tính toán tất cả sổ sách, lựa ra những sổ sách gian lận, lúc này đã thấy trăng lên tới đỉnh đầu, lại càng vắng vẻ yên ắng. Nàng cho Hách Kiếm lui, đi tới rừng Khê Thủy, vừa đi vừa thở dài “Võ công ơi là võ công, không luyện có được không hả?”
ĐƯờng Ẩn khoanh tay đứng ở võ trường trong rừng Khê Thủy, màu áo xanh dưới ánh trăng lại càng thêm lạnh lùng cao ngạo. Rừng Khê Thủy này có lưu giữ các thư tịch cổ xưa, ngày thường không ai lui tới. Đường Ẩn thích nơi này nên đem làm võ trường.
Ân Trục Ly tự giác cởi áo khoác ra, chỉ còn lại áo ngắn màu trắng. Hôm nay nàng tập một bộ cầm thủ và khinh công dưới trăng, quả thật không chê vào đâu được, như rồng bay nước chảy. Đường Ẩn yên lặng nhìn một lúc rồi ra tay tập cùng. Ân Trục Ly cũng không hoảng loạn, lập tức ra chiêu đáp lại.
Thầy trò hai người thường so chiêu, nàng rất hiểu các chiêu thức của hắn, thân pháp và chưởng pháp, thường dùng cầm nã thủ để hóa giải thế công của hắn, không mất sức nhiều.
Đường Ẩn thấy nàng vẫn còn sức, ra chiêu nhanh hơn, bên trong ẩn chứa nhiều biến hóa. ÂN Trục Ly ra sức ứng phó nhưng nàng thiếu mất kinh nghiệm thực chiến. Lúc tay vội chân loạn thì Đường Ẩn một chiêu đánh vào ngực nàng, Ân Trục Ly không bị thương nhưng hắn lại biến sắc.
“Ngươi….” Trên mặt hắn có vẻ giận dữ, lại giống như hơi xấu hổ, im lặng một lúc lâu mới nói “Hôm nay đến đây thôi, lui xuống ngủ đi.”
Ân Trục Ly chỉ mong có thế, vội vàng cầm lấy áo ngoài “Sư phụ cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Đường Ẩn gật đầu, Ân Trục Ly đi ra thì quay đầu lại, thấy hắn đang đứng nơi đó, dáng người dưới ánh trăng