Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kỷ Nguyên Xem Mắt

Kỷ Nguyên Xem Mắt

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341715

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1715 lượt.

một câu: “Anh có máy bay trực thăng?”.
“Anh không có, có điều máy bay trực thăng cũng không mất bao nhiêu tiền, loại rẻ một chút thì là một hai trăm vạn, loại đắt một chút thì cũng chỉ có ba bốn trăm vạn, đương nhiên đó là những kiểu bình thường, nếu như có thêm yêu cầu gì sẽ đắt hơn, em không cần phải há miệng to ra đến thế đâu, có con gì nó bay vào miệng rồi kì.”
... Mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ!
Tôi thở phào ra một hơi thật dài, tôi biết là giữa tôi và Lưu Thụy Căn có khoảng cách, nhưng mà bây giờ rốt cuộc là tôi cũng đã biết rằng khoảng cách đó lớn chừng nào. Đúng thế, máy bay trực thăng không đắt lắm, cứ cho là những căn hộ, biệt thự cao cấp ở thành phố này của chúng tôi cũng có giá này đi. Nhưng mà là máy bay trực thăng cơ mà! Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa được ngồi máy bay lần nào đây này! Còn nhớ năm xưa khi đang học tiểu học, trên trời nếu có máy bay, cả lớp sẽ nháo nhào hết cả lên, nếu như đúng lúc đang học môn thể dục, các bạn trong lớp đều ngẩng mặt lên trời, kêu lên những tiếng kinh ngạc.
Đương nhiên bây giờ tôi sẽ không làm như thế nữa, nhưng mà trong suy nghĩ của tôi vẫn luôn cảm thấy đó là sản vật của một thế giới khác, nhưng mà giọng điệu này của Lưu Thụy Căn, có nghĩa là nếu như muốn có, thì đó chỉ là việc làm trong vài giây mà thôi!
Bỗng nhiên, trong đầu tôi xuất hiện hai giọng nói, một người có đôi cánh màu đen nói: “Hoàng Phiêu Phiêu, đây chính là một chàng trai kiệt xuất, có được anh ta thì cả đời này cái gì cô cũng có tất! Cô có thể lái máy bay, có thể ngồi du thuyền, có thể đi du lịch đến các nước trên khắp thế giới! Sau này cô có thể có cuộc sống thoải mái, thích gì làm nấy. Cô nhất định phải giữ anh ta lại, cho dù anh ta có đánh cô, có chửi cô, có nhục mạ cô, có khinh bỉ cô, cô cũng cố gắng mà nhẫn nhịn. Cô đi tìm việc làm không phải cũng bị mấy sếp bóc lột như thế ư? Cô đi làm việc gì ở chốn công quyền không phải cũng bị “hành là chính” đó sao? Nói chung là cô luôn bị người ta bắt nạt, bây giờ chỉ có một người bắt nạt thôi, đó chính là hạnh phúc đó, hạnh phúc đó! Hơn nữa người này lại chính là chồng của cô, trong tương lai đứa con của cô sẽ được thừa kế gia sản của anh ta, cô có thể mượn danh anh ta ra ngoài xã hội dọa dẫm người khác.”
Ngoài ra, một người có đôi cánh màu trắng nói rằng: “Hoàng Phiêu Phiêu, anh ta có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa cũng là việc của anh ta, cô ở bên anh ta chỉ là bởi vì cô thích anh ta. Cô có thể vì tiền mà làm một việc gì đó, cho dù làm vợ bé người ta như La Lợi, nhưng mà tuyệt đối không thể vì tiền mà bán đứng tình yêu.”
Hai bóng hình này đánh nhau mãi không dứt ra được, tôi nhất thời có cảm giác muốn điên lên. Nhưng mà tôi thừa nhận, Hoàng Phiêu Phiêu tôi vẫn đúng là một người trần tục, khi bỗng nhiên bị một miếng bánh lớn đập vào trước mắt thật sự là... thật sự là vẫn không khá lên nổi.
Lưu Thụy Căn điều cho tôi một chiếc Audi, tài xế chính là Lý Trí, có một việc ngoài dự kiến của tôi, đó là cho một người quá giang, Đặng Linh Linh.
Mặc dù Đặng Linh Linh đã đưa ra quyết định, nhưng mà thái hậu nhà Linh Linh quyết không từ bỏ, thật sự là ba bữa gây sự một lần, năm bữa lại cãi nhau một trận ầm ĩ, gặp ai cũng phải cố sống cố chết tường thuật, kể khổ cho người ta nghe một lượt, khả năng càm ràm đã vượt mặt thím Tường Lâm luôn rồi. Tính tình của Đặng Linh Linh có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được nữa, là mẹ ruột của mình nên cũng không thể phản ứng quá mạnh, chỉ có bỏ đi cho rồi. Dù sao công việc này của cô ở đâu cũng có thể làm được, đổi chỗ khác biết đâu lại có thể tìm được chút cảm xúc thì sao.
Bởi vì lần bỏ đi này của cô ít nhất cũng phải hai ba tháng, cho nên gọi điện thoại tạm biệt tôi, tôi vừa nghe thấy thời gian bay của cô, liền đập vào đùi một phát rồi cười lên - hóa ra là cùng một ngày với anh Hai, hơn nữa lại đều là buổi chiều, anh Hai hai giờ đến, cô ấy ba giờ đi. Ngay lúc đó tôi rủ rê cô ấy đi cùng với tôi, cô ấy còn có chút ngại ngùng, tôi phải không ngừng vận động, cuối cùng cũng đồng ý đi cùng tôi đến sân bay. Bởi vì anh Hai đến trước, cho nên tôi và cô ấy cùng ngồi đợi ở sảnh đến.
Lần đầu tiên tôi ra sân bay, mặc dù không phải được đi máy bay, nhưng mà tôi cực kỳ phấn khích, từ sáng sớm đã đứng ngồi không yên rồi. Lý Trí cũng rất ân cần, lúc mười một giờ đã đến đây điểm danh với tôi, sau đó qua đón Đặng Linh Linh, khi chúng tôi đến sân bay vẫn chưa đến mười hai giờ. May mà tôi và Đặng Linh Linh đi với nhau, hai chúng tôi vừa ăn kem ốc quế vừa nói chuyện linh tinh, cho nên cũng không đến nỗi chán lắm.
“Ai cũng nói thành phố Lệ Giang đó tuyệt đẹp, lần này em đến đó một mình, khi quay về phải nhớ là đi hai mình đấy nhé.”
Tôi phát hiện ra rằng, tôi làm bà mai lâu quá cũng không tốt, vào lúc này cũng không tránh khỏi bệnh nghề nghiệp, Đặng Linh Linh liếc nhìn tôi: “Mang theo một quả bóng hả?”.
“Trời...” Tôi đang định nói tiếp chuyện đó, nhưng lại phát hiện ra người trước mặt cực kỳ quen, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tôi đã buột miệng hét lên, “La Lợi!”.
La Lợi không hề nhú