
Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341594
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1594 lượt.
ng câu chuyện rõ ràng và sâu sắc đó, chúng tôi sẽ luôn biết được các cô gái kiêng kị điều gì, và... các chàng trai không thích cái gì.
Tôi đúng là không biết đầu óc của Lưu Thụy Căn bị chuột rút ở đâu, cho dù là anh ta thích kiểu phụ nữ tròn trịa mập mạp của đời Đường đi chăng nữa, nhưng mà cần phải biết rằng lúc đó tôi mặc bộ áo vest nghề nghiệp của tôi. Ồ, đừng nhầm lẫn bộ áo vest nghề nghiệp của tôi với những bộ áo vest có chất liệu vải cao cấp với đường cắt may tinh tế vừa vặn cho các cô gái làm việc trong mấy công ty ở những tòa nhà cao tầng kia, khi bước đi trông họ tha thướt như những cành liễu đu đưa trong gió xuân, họ đứng ở đó là có thể liên tưởng ngay đến những bộ áo vest theo phong cách OL[1'>.
[1'> OL: Office Lady.
Bộ áo vest đó của tôi, được may bằng vải nỉ màu đỏ đậm, hơn nữa khi may tôi cố ý bóp vào thêm vài xăng-ti-mét. Mọi người đều biết, nếu như dáng người đẹp, khi may bóp vào một chút sẽ càng làm tôn dáng của người mặc hơn, nhưng mà dáng người có cái eo giống thùng nước, bụng mỡ lại dày như tôi đây, mặc bộ quần áo như thế lên người, thì đúng là quá bi kịch.
Hơn nữa tôi còn phối với bộ tất màu nâu, và một cái áo khoác màu đỏ tím, những đồ này phối với nhau, rõ ràng là ra một bộ trà kỷ, nếu không, tại sao cô bé ở trong quán cà phê đó lại phải chụp trộm tôi? Nếu không làm sao mà nó có thể trở thành bộ vest nghề nghiệp của tôi được?
Nếu như không như vậy, làm sao có thể làm nền cho sự cao quý, đằm thắm, dịu dàng, rộng lượng của các cô gái đến trung tâm chúng tôi nhờ mai mối, nếu không như vậy, làm sao có thể thu hút lượng người click chuột trên diễn đàn của baidu được?
Cho nên với kiểu ăn mặc như vậy, với một hình tượng như thế, tên Lưu Thụy Căn đó, hắn lại xin số điện thoại của ta, còn muốn gặp mặt ta lần thứ hai. Hắn, hắn, hắn hắn hắn hắn hắn... Hắn ta rốt cuộc là bị mù màu, hay là thật sự bị đói khát đến mức độ này rồi cơ chứ!
Thôi được rồi, những điều này có là cái gì đâu, lần gặp mặt thứ hai phải không, tôi nhất định sẽ cho lần thứ hai này thất truyền luôn! Tôi cứ dự tính như thế, nhưng mà điện thoại của Lưu Thụy Căn không phải là đến hẹn lại lên như tôi tưởng, ngày thứ hai không gọi, ngày thứ ba không thấy, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, ngày thứ tám đều không động tĩnh. Khi tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời lúc đó trong lòng cũng trào dâng một chút phẫn nộ, mẹ kiếp, đã không muốn hẹn hò với chị đây còn xin điện thoại làm quái gì, làm La Lợi bớt lại năm gói khoai tây chiên của ta, hay lắm sao, hay lắm sao, hay lắm sao?!
Không có điện thoại của Lưu Thụy Căn, nhưng mà không hề ảnh hưởng đến việc phải thôi tiếp tục xem mắt... Được rồi, nói một cách chính xác là đi xem mắt với người khác. Trong phần nhiều các tình huống, chúng tôi đều có chủ trương để các chàng và các nàng tự do gặp gỡ. Nói điều kiện của chàng cho nàng nghe, rồi lại nói điều kiện của nàng cho chàng nghe, nếu như hai bên đều chấp nhận, thì sẽ cho hai người số điện thoại, hoặc là để cho họ tự tiến hành gặp gỡ hoặc là giúp họ tìmmột địa điểm hẹn hò nào đó. Có điều, cũng có một số người cực kỳ hay thẹn thùng hoặc là vì có vấn đề về tâm lý gì đó, không muốn cứ thế đi gặp người ta, thế thì dưới sự yêu cầu của họ, chúng tôi... Đương nhiên, điều chủ yếu nhất cũng chính là tôi, sẽ đi cùng với họ. Điều này không có nghĩa là tôi có tài cán chi cho lắm, mà là trong trung tâmmôi giới hôn nhân không tìm được người nào nữa.
Mặc dù văn phòng của chúng tôi có diện tích ba mươi mét vuông ở ngay trên một miếng đất phồn hoa tại trung tâm thành phố, mặc dù cái văn phòng này là một căn phòng nhỏ với đầy đủ nhà vệ sinh, phòng khách, nhưng mà toàn bộ nhân viên của trung tâm môi giới hôn nhân Hữu Duyên Thiên Lý Tương Ngộ của chúng tôi cộng lại cũng chỉ có ba người mà thôi.
Người thứ nhất, đương nhiên là chị Rose Vu, Boss to nhất của chúng tôi, nhắc đến chị Rose Vu, đó cũng là một quá khứ huy hoàng, theo tình báo có được từ ô họ của dì Tư tôi. Chị Vu ngày đó cũng là một người phụ nữ bình thường, giúp chồng dạy con, giặt giũ cơm nước đủ cả, cho rằng việc hầu hạ ông xã là chức trách của mình, lấy việc dạy dỗ con cái làm mơ ước suốt cuộc đời mình, làm một cách cực kỳ tận tụy, làm hết sức mình, nhưng cũng chính là bởi vì chị quá cố gắng, quá vất vả làm cho người chồng được hầu hạ đó quá rảnh rỗi, thế là người đó ăn no rửng mỡ, bắt đầu cặp kè với người khác ở bên ngoài.
Chị Vu đầu tiên là cảm thấy tương lai mịt mờ, rồi khóc lóc, sau đó là níu kéo, là chửi bới, tóm lại, thủ đoạn nào cũng đều đã lôi ra dùng hết cả rồi, người đàn ông kia vẫn cứ thích gì làm nấy. Mới đầu vẫn còn biết kiềm chế một chút, sau này quả thật là chẳng thèm băn khoăn gì nữa, thậm chí phát triển đến mức đưa người phụ nữ đó về nhà luôn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, anh ta cứ cho là chị Vu làm ầm lên như thế nào đi chăng nữa, rồi cũng có làm gì được nhau đâu?
Đúng vậy, có làm gì được nhau đâu?
Chị Vu không có công ăn việc làm, ngày xưa còn làm việc cho một doanh nghiệp dở sống dở chết, sau đó doanh nghiệp kia giả