
Tác giả: Linh Hy
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 134534
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/534 lượt.
ái đau.
Ba ngày sau, tàu hỏa tới Kim Châu, sau đó lại nghe tin tàu đi Miami gặp chút sự cố nên phải cập bến sửa chữa, cần khoảng nửa tháng mới xong, thế là cả nhà Lâm Hàng Cảnh đều mắc kẹt ở đây. Quách Thiệu Luân liền thu xếp nhà cô đến ở trong một biệt thự trên núi của quan tiến nhiệm* đại sứ Mỹ để đợi lên tàu.
* Một chức vụ trong thời kỳ sau Tân Hợi trước giải phóng
Kim Châu ở cạnh biển, không khí ẩm và ấm, cảnh sắc đẹp đẽ thanh tịnh. Cả ngày Lâm Hàng Cảnh ở bên cha mẹ, không muốn rời một giây. Chia ly tám năm, nói thế nào thì cũng có nhiều điều cần chia sẻ.
Hôm nay Quách Thiệu Luân vừa mới về, thấy Lâm Hàng Cảnh đi xuống lầu sau đó cười nói với hắn: "Sỹ quan Quách, tôi cần xin phép anh một chuyện. Sắp phải lên tàu rồi mà lại thấy cảnh núi khá đẹp nên tôi muốn chiều nay đưa ba mẹ ra ngoài đi dạo."
Quách Thiệu Luân vội nói: "Thiếu phu nhân không cần khách sáo, tôi sẽ bảo người đi chuẩn bị ngay..."
Cô cười ôn hòa: "Chỉ là ra ngoài dạo lát thôi, cũng không đi đâu xa cả. Nếu phiền tới mấy người lính phải đi theo thì quả thực không hay."
Nghe vậy, Quách Thiệu Luân cũng không tiện ép, hắn đành gật đầu đồng ý. Buổi chiều Lâm Hàng Cảnh đưa ba mẹ ra ngoài, đi theo con đường đá xuống chân núi. Đi được một đoạn thì thấy một cái đình, bên trong có vài người ngồi uống trà. Tuyết được nấu thành nước rồi dùng để pha trà. Lâm Đường Sinh là một người thanh tịnh, cũng có nghiên cứu về trà, ông bèn ngồi nói chuyện với mấy người đó. Lâm Hàng Cảnh cầm miếng đệm lót đặt lên ghế đá, đỡ mẹ ngồi xuống, sau đó nhận lấy trà và vài đồ ăn vặt bọn họ đưa qua đặt lên bàn, cô cười: "Đã đi một lúc rồi, mẹ ăn chút bánh đậu xanh này đi." [VôDanh@Kites'>
Bà Lâm cười cười, vừa ăn bánh vừa nói chuyện với cô. Đột nhiên bàn bên vang đến một câu: "Tối kia chính phủ trung ương miền nam bất ngờ tấn công tuyến nam của Dĩnh quân, anh nghĩ coi, Dĩnh quân gần như đã đổ toàn bộ quân vào tuyến tây đánh nhau với Nhật, đâu có phòng được miền nam nữa. Sở Văn phủ lần này được hời to, nhấc chân một cái là chiếm gọn Hổ Dương quan. Trận chiến này, sợ là Tiêu tổng tư lệnh lành ít dữ nhiều!"
Người khác nói: "Đời này tôi cũng coi như thấy một chuyện mà người đời gọi là \'dậu đổ bìm leo\', hành động này của chính phủ miền nam đúng là khiến cả nước lạnh gáy. Ba vị lãnh đạo của Hộ quốc quân kháng nghị với chính phủ miền nam đều bị giam hết trong một đêm rồi."
Có người thở dài: "Nghe nói miền nam muốn tổng tư lệnh Tiêu Bắc Thần quy thuận trung ương, dẫn Dĩnh quân về miền nam, bảo vệ trung ương. Đây khác nào muốn hai tay dâng cả 24 tỉnh miền bắc cho Nhật? Sau đó bị Tiêu tổng tư lệnh từ chối, trong điện tín kháng chiến anh ta nói rất hay, có một câu tôi vẫn còn nhớ rõ đây này..." Người đó ngừng trong giây lát, rồi kể lại: "... Tiêu Bắc Thần tôi thân mang thù nước thù nhà, thấy đất nước bị đánh chiếm như thế, nhân dân lâm nạn, trăm nghìn quân trong thành Bắc Tân nếu bỏ thành, trốn giặc về nam, bỏ lại dân chúng trong thành cho quân Nhật thì khác nào bán nước cầu vinh. Trời đất khó mà tha thứ. Dĩnh quân dù có tan xương nát thịt cũng sẽ không bao giờ làm vậy..."
Từng chữ một đè lên thần kinh Lâm Hàng Cảnh, cô ngồi yên ở đó, tay cầm bánh đậu xanh. Bà Lâm nhìn thấy chiếc bánh trong tay cô dần dần bị bóp nát, rơi vãi trên mặt bàn, vậy mà cô không hề biết. Mắt bà liền hoe đỏ, bà vươn tay sang nắm lấy tay cô, nói nhỏ: "Cửu Nhi, cứ coi như mẹ ích kỷ đi, chúng ta sắp rời khỏi đây rồi, con đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, coi đó là một giấc mơ thôi, đừng nghĩ..."
Lâm Hàng Cảnh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy nước của mẹ mình, cô khẽ cười: "Mẹ, con rót trà cho mẹ nhé." Cô cầm ấm trà, chầm chậm rót ra một chén, hương thơm của trà liền tỏa ra. Đặt chén trà trước mặt mẹ mình, cô nói: "Mẹ, mẹ uống trà đi." Bà Lâm còn đâu tâm trạng mà uống, chỉ nhìn cô, nhìn ánh mắt ấm áp của cô, sau đó rơi nước mắt: "Hàng Cảnh, mẹ biết con... mẹ biết... Con đúng là một đứa ngốc nghếch..."
Lâm Hàng Cảnh vẫn cười nhẹ nhàng: "Mẹ, con còn một chuyện vẫn chưa nói với anh ấy."
Sau đó cô ngồi im lặng không lên tiếng nữa. Cuộc đời cũng chỉ có mấy chục năm, nói những ngày đã qua là mộng, nhưng đâu có giấc mơ nào lại dài đến thế, kéo dài đến mức cô cảm thấy cả đời mình đều bị kéo vào, bị giam trong nó. Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, nó chân thực tới mức nếu giờ cô giơ tay ra chạm vào, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm. Những lúc không có hắn, tháng ngày trở nên nhẹ bẫng, loáng cái là trôi đi mất. vào giờ phút này, bốn bề yên lặng, chỉ nghe tiếng gió thổi tán lá cây xào xạc, tất cả giống một giấc mơ, chỉ có hắn trong ký ức cô, chỉ có một câu hắn từng nói \'không nỡ xa em\', mới là thật.
Chiếu tối hôm đó, Quách Thiệu Luân vừa gọi điện xong thì nghe thấy có người gõ cửa. Hắn đặt điện thoại xuống, đi đến mở, thấy Lâm Hàng Cảnh đứng ngoài bèn nói: "Thiếu phu nhân, tôi vừa mới nhận được tin, ngày mai có thể đưa cô cùng ông bà Lâm lên thuyền rồi."
Lâm Hàng Cảnh đáp: "Vậy mai tôi cùng sỹ quan Quách tiễn ba mẹ tôi."
Quách Thiệu Luân ngớ người: "Thiếu phu nhân nói gì vậy?"