
Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào
Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341557
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1557 lượt.
ng lên tiếng còi hụ của xe cảnh sát, Vương Cư An cảm thấy toàn thân đau buốt nhưng trong lòng anh vô cùng nhẹ nhõm.
Anh ngồi bất động. Trong lúc mơ màng, anh chợt nghĩ tới một việc, không biết còn đủ thời gian hay không? Anh muốn mở mắt xem đồng hồ nhưng không có chút sức lực. Anh nghĩ, muộn rồi, lần này thật sự muộn rồi…
3.
Người cuối cùng đi vào cửa lên máy bay, Tô Mạt vẫn ngồi ở ghế. Cô gọi điện cho lão Triệu, hỏi thẳng: “Vương Cư An còn ở công ty không?”
Lão Triệu có chút ngạc nhiên. “Không, sếp đi từ lâu rồi”.
“Anh ấy không nói đi đâu à?”
“Không nói”.
Tô Mạt cúp máy, lại gọi cho Vương Cư An. Đầu kia vẫn không ai nghe máy, cô nghĩ, người này đúng là chẳng có câu nào thật lòng.
Châu Viễn Sơn nhắc nhở: “Cô có đi không?”
Tô Mạt không trả lời, cũng chẳng nhúc nhích.
Châu Viễn Sơn nói: “Máy bay chậm ba tiếng, cô đã đợi ba tiếng đồng hồ”.
“Ừ”. Tô Mạt nói nhỏ.
“Nếu đến, anh ta đã đến từ lâu rồi”. Châu Viễn Sơn thở dài nhìn cô, lấy điện thoại của mình bấm số, không có ai nghe máy.
Tô Mạt đột nhiên hỏi: “Bị lừa hết lần này đến lần khác, có phải tôi chẳng ra sao không?”
Châu Viễn Sơn ngồi xuống cạnh cô. “Phụ nữ các cô đều yêu lãng tử, có lẽ đây là lòng hư vinh mà thôi”.
“Vậy sao?”
“Cứ nghĩ như vậy trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút”.
“Đúng thế.” Cô hỏi: “Anh có biết lý do tôi không muốn nghe nhất là gì không?”
“Gì cơ?”
“Tôi và anh ấy vốn thuộc về hai thế giới khác nhau”.
Châu Viễn Sơn lặng thinh.
Loa phát thanh nhắc đi nhắc lại tên hai người, nói máy bay sắp cất cánh, xin hãy nhanh chóng lên máy bay. Nhân viên soát vé chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy họ, liền hỏi: “Có phải hai vị cũng đi chuyến bay này? Nhanh lên đi, đừng làm lỡ thời giờ của người khác”.
Châu Viễn Sơn đứng dậy xin lỗi.
Tô Mạt nắm chặt điện thoại đến mức ngón tay nổi rõ các khớp. Cô đột nhiên thở dài, cuối cùng đứng dậy đi theo Châu Viễn Sơn. Càng đi vào bên trong, cô càng cảm thấy xa lạ, trong lòng trống rỗng.
Máy bay cất cánh, Nam Chiêm mỗi lúc một xa. Sắp được gặp lại bố mẹ và con gái, cô nên vui mừng mới phải. Tô Mạt muốn cười nhưng nước mắt dâng tràn nơi khóe mi.
>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn<<<<< Lúc tỉnh lại, Vương Cư An đã nằm trong bệnh viện. Triệu Tường Khánh ngồi bên cạnh giường bệnh. Thấy anh mở mắt, anh ta liền hỏi anh có muốn uống nước không. Vương Cư An hơi ngẩng đầu, phát hiện người mình vẫn nguyên vẹn. Anh cảm thấy yên lòng, vì ít nhất anh vẫn còn sống. Anh há miệng, cất giọng khàn đặc: “Anh… hãy gọi điện cho cô ấy.” Triệu Tường Khánh ngẩn người, hỏi thăm dò: “Tô tiểu thư?” Vương Cư An nhắc lại: “Tô Mạt!” Trước đó Triệu Tường Khánh đã gọi một lần, bây giờ gọi lại, kết quả như nhau. Vừa ngẩng đầu, thấy Vương Cư An nhìn mình chằm chằm, anh ta bất giác hạ thấp giọng: “Cô ấy tắt máy rồi”. Vương Cư An nằm im một lúc. Tay anh có thể cử động nhưng chân rất đau. Anh nói tiếp: “Anh hãy… gọi cho luật sư Châu”. Triệu Tường Khánh làm theo, gọi mấy lần nhưng không được, anh ta gợi ý: “Hay là tôi nhắn tin cho cô ấy, thông báo tình hình của sếp?” “Tình hình của tôi thế nào?” Vương Cư An hỏi. Lão Triệu dè dặt đáp: “Sếp không sao, chỉ bị gãy xương, nhiều khả năng phải dùng nẹp sắt”. “Tôi có thể đi lại không?” Một bác sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh đáp: “Mấy chuyên gia đang họp bàn về tình trạng của anh, hy vọng sẽ có phương án điều trị tốt nhất”. Vương Cư An im lặng. Lão Triệu nói sang chuyện khác: “Tôi nhắn tin cho cô ấy, bảo cô ấy đến đây ngay”. Vương Cư An nhắm mắt, cất giọng lạnh lùng. “Thôi khỏi,người đã lên máy bay rồi”. Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Đừng cho cô ấy biết”. Triệu Tường Khánh ngây ra, định khuyên sếp hai câu, lại nghe anh hỏi: “Tên họ Thượng đã chết chưa?” Lão Triệu nghĩ thầm, vì tên đó mà sếp suýt nữa toi mạng, nhưng anh ta chỉ nói: “Vỡ đầu, gãy hai cái xương sườn. Phía cảnh sát đã lập án điều tra, khi nào xuất viện sẽ bị gọi đi thẩm vấn ngay. Lần này anh ta chắc chắn tiêu đời rồi”. Vương Cư An không lên tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Buổi tối tiến hành phẫu thuật, Triệu Tường Khánh và lão Trương đợi ở bên ngoài. Ca mổ kết thúc, thấy Vương Cư An không sao, Triệu Tường Khánh mới yên lòng. Sau đó ngẫm nghĩ một lúc, anh ta vẫn gửi tin nhắn cho Tô Mạt: “Sếp tổng bị tai nạn ô tô, phải nằm viện”. Tô Mạt quả nhiên nhanh chóng gọi điện. Lão Triệu kể sơ qua tình hình. Thấy Vương Cư An đã tỉnh lại, anh ta vội đưa điện thoại. “Điện thoại của Tô tiểu thư, sếp có nghe không?” Vương Cư An đờ đẫn, anh nhìn anh ta một lúc mới miễn cưỡng gật đầu. Lúc này, thuốc gây tê đã dần hết tác dụng, Vương Cư An chau mày, nói: “A lô!”. Tô Mạt vô cùng nóng ruột: “Bây giờ anh thế nào rồi?” Vương Cư An tỏ ra mất kiên nhẫn. “Chẳng thế nào cả, chưa chết được. Tôi bị gãy xương, một thời gian nữa sẽ trở lại bình thường”. Tô Mạt nói nhỏ: “Em xin lỗi! Em… em không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Em sẽ nhanh chóng đến thăm anh…” Vương Cư An ngắt lời: “Em đã đi rồi, còn quay lại làm gì?” Tô Mạt giải thích: “Em thật sự không nghĩ mọi chuyện lại như vậy. Em tưởng lần này cũng giống mấy lần trước, anh đừng tức giậ