
Tác giả: Tích Tịch
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 134890
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/890 lượt.
ần lần thứ hai hạ xuống, bác sĩ nhìn thấy sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, không biết bản thân rốt cuộc nói sai chỗ nào, chỉ có thể trốn tránh tầm mắt của anh , đưa tờ đơn cho anh .
Lạc Lãnh Thần vung bút lên, ký lên lên tờ đơn ở trước mặt, sau đó lại hỏi : “Bác sĩ, cô ấy …”
“Tiên sinh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tận lực cứu chữa”
Trong mắt Lạc Lãnh Thần hiện lên một chút do dự, cuối cùng , anh cắn răng nói : “Bác sĩ, nếu bây giờ cô ấy làm một phẫu thuật khác, vậy cơ thể của cô ấy …”
Bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi, nghiêm túc nói : “Chỉ cần người bệnh có thể thành công vượt qua lần phẫu thuật này, trái tim từ từ khôi phục bình thường, hẳn là có thể như vậy, nhưng mà đối với bản thân người bị bệnh thương tổn sẽ rất lớn, làm bác sĩ , tôi không đề nghị anh làm như vậy”
Lạc Lãnh Thần theo bản năng nhìn về phướng phòng cấp cứu, anh đứng ở bên ngoài, không thể tưởng nổi An Nhiên nằm trên bàn phẫu thuật sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn khổ sở, siết chặt cây bút nắm trong tay, Lạc Lãnh Thần bất chấp: “Bác sĩ, sau khi làm xong phẫu thuật này, tôi hi vọng ông có thể tiếp tục làm phẫu thuật triệt sản”
Giữa bọn họ đã có lần đầu tiên, khó bảo đảm sẽ không còn có lần thứ hai, một khi An Nhiên có con, vậy khả năng ly hôn của bọn họ chính là chuyện không thể, cho nên , bất kể như thế nào cô không thể mang thai.
Bác sĩ kia có chút kinh ngạc, ngẩn người một lúc mới nói: “Có thể làm phẫu thuật triệt sản, nhưng mà … người bệnh lần này phát bệnh, tử cung đã bị ~~~~ tổn thương nặng, nếu làm phẫu thuật triệt sản, sau đó cho dù muốn phẫu thuật để mang thai cũng là chuyện không thể”
Lạc Lãnh Thần trầm mặc, không kịp nhận ra khi bác sĩ nói ra câu đó, trong lòng của bản thân bỗng thoáng mất mát điều gì, liền mở miệng: “Làm đi.”
Bất Ngờ Quan Tâm
Làm đi, hai chữ này, lúc ấy Lạc Lãnh Thần không biết thời điểm mình nói ra câu nói này rốt cuộc cảm giác thế nào, đáy lòng, như có cái gì đó, đau đớn, bắt đầu khởi động, rất nhiều năm sau, anh mới biết khi đó bản thân lúc đó là đã để đánh mất thứ gì, đã vứt bỏ cái gì.
Bác sĩ lạnh lùng nhìn anh một cái, nhưng không nói lời gì, chỉ cần người nhà của người bệnh đồng ý, vậy anh ta có thể nói gì ?
Ba giờ sau An Nhiên hôn mê được bác sĩ đẩy ra từ phòng mổ. Lạc Lãnh Thần nghe thấy bác sĩ gọi anh, ngay lập tức liền đứng dậy khỏi ghế, vì đứng dậy quá nhanh, cho nên máu chảy mạnh lên đỉnh đầu, hai mắt Lạc Lãnh Thần hơi hơi biến thành màu đen, đợi đến lúc dịu đi, An Nhiên đã được đưa lên giường bệnh .
Lạc Lãnh Thần ngồi ở bên cạnh giường nhìn cô. Sắc mặt cô trắng bệch , đầu nghiêng về một bên, nhìn từ trên xuống như vậy, anh mới phát hiện, thì ra mặt của cô nhỏ như vậy , thật sự rất nhỏ , rất nhỏ, anh chìa tay của mình ra so, mặt của cô vậy mà chỉ nhỏ cỡ bàn tay của anh, thật sự ứng với câu, mặt lớn cỡ bàn tay .
Trong khoảnh khắc anh khép cửa lại, cô không nhịn được đem miếng táo hòa lẫn cùng nước miếng trong miệng ói hết ra, vì sợ anh phát hiện, cô còn dọn dẹp một chút trên mặt đất. Táo, từ nhỏ cô đã chán ghét ăn thứ này, mỗi lần ăn táo , cô đều nhịn không được muốn ói, mà bây giờ, cô vì anh lại có thể nhịn thời gian dài như vậy, cũng may cú điện thoại kia đã cứu cô .
Bên ngoài, Lạc Lãnh Thần cố ý khép cửa lại: “Thi Thi, có chuyện gì sao ?”
Đầu bên kia điện thoại là tiếng Bùi Thi Thi yếu ớt hô to gọi nhỏ: “Lạc thiếu , tay của em vừa mới bị thương trong lúc quay phim, đau quá, anh lại đây thăm người ta đi …”
Lạc Lãnh Thần không đợi cô nói xong trực tiếp cắt ngang lời của cô : “Anh đang họp, đợi lát nữa nói sau.”
Trong khoảnh khắc cúp điện thoại, không biết tại sao anh lại nghĩ tới An Nhiên, đau đớn lớn như vậy, cô một mình yên lặng chấp nhận, chưa từng nói cho anh biết cô đau một chút nào, hay là biểu lộ bộ dạng không thoải mái một chút, so sánh với Bùi Thi Thi, dường như trong tiềm thức của bản thân, chắc cô sẽ không đau .
Lúc đi vào, An Nhiên đã ăn xong táo, Lạc Lãnh Thần kiên trì hiếm thấy : “Muốn ăn một quả nữa hay không?”
An Nhiên lắc đầu: “ Không cần đâu”. Sau đó , cô lại nói tiếp “Cám ơn anh”
Nghe lời cám ơn của cô, đôi mắt Lạc Lãnh Thần có chút ảm đảm, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.
Anh canh giữ ở bên giường An Nhiên, sau đó công ty thật sự có việc tìm anh nên anh rời đi, thật lâu sau đó, An Nhiên vẫn còn nhìn hột táo kia, khóe môi mỉm cười hạnh phúc.
Cuối buổi, không biết từ đâu Vũ biết được tin An Nhiên nằm ở bệnh viện, trên đường đi lòng cảm thấy nóng như lửa đốt, lúc đẩy cửa vào, Vũ quả thực không dám tin người con gái suy yếu nằm trên giường bệnh kia chính là cô gái mấy hôm trước vẫn nói cười cùng anh.
Lúc An Nhiên nhìn về phía anh, Vũ liền nhanh chóng che giấu đi sự yêu thươn , chỉ còn lại quan tâm.
Đi đến bên cạnh An Nhiên, Vũ sờ cô trán rất tự nhiên: “Sao lại biến bản thân thành cái dạng này ?”
An Nhiên chỉ chỉ trái tim của mình, cười : “Nó lại phát tác”
Đáy mắt Vũ hiện lên một chút hoài nghi: “Không phải nói chỉ cần q