pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Tác giả: Tích Tịch

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 134900

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/900 lượt.

như không khí , nhất thời Thẩm lão gia cảm thấy ở đây mình thật sự không có một chút uy nghiêm nào.
Thẩm lão gia im lặng nhìn Thẩm Mặc , anh lạnh lùng quay đầu , vẻ mặt lãnh đạm , Thẩm lão gia từ bỏ ý định , lại quay đầu nhìn về phía An Nhiên , An Nhiên vẫn đang cúi đầu rót sữa đậu nành , hoàn toàn coi ông như là không khí .
Thẩm lão gia phỉ báng ở trong lòng , một đám trẻ lang sói !
Thẩm Mặc lấy điện thoại ra : “Vâng , cô , ông nội đang ở nhà con , vâng , ông muốn trở về , đợi lát nữa cho người tới đón ông đi , khoảng mười phút sau là được , vâng , được .”
Cúp điện thoại , Thẩm Mặc lời ít mà ý nhiều : “Ông nội , bây giờ ôg còn có thời gian uống một cốc sữa đậu này đấy , mười phút sau , cô sẽ cho người tới đón ông.”
Bả vai An Nhiên hơi run lên , thiếu chút bật cười , Thẩm Mặc làm những chuyện này , quả nhiên là hợp ý cô !
Đưa Thẩm lão gia không cam lòng đi , An Nhiên trở lại trên bàn ăn giả bộ làm đà điểu , gần như chôn mặt mình vào trong miếng trứng chiên .
Thẩm Mặc một thân nhàn rỗi mặc đồ ở nhà , không thể không nói , thân hình của anh thật sự rất đẹp , mặc cái gì cũng đẹp , quần áo màu xám nhạt ở trên người của anh có một hương vị rất đặc biệt , lúc An Nhiên ăn trứng chính là nghĩ như vậy , mà kết quả chính là cô không buồn nghĩ đã buột miệng nói thẳng ra .
Thẩm Mặc ban đầu là sửng sốt , sau đó ngẩng đầu thoát khỏi trứng chiên thơm ngon : “Đặc biệt ?”
An Nhiên thiếu chút nữa cắn vào lưỡi của mình , chỉ có thể chỉ vào chỗ trứng cô đang ăn dở , nói : “Hương vị độc đáo , hương vị của trứng .
Thẩm Mặc cười khẽ , mỗi lần anh như vậy , An Nhiên đều cảm thấy hình như anh nhìn thấu tâm mình , cô chỉ có thể quẫn bách ăn thật nhanh , sau đó ném mình ẩn vào trong sô pha .
Thẩm Mặc tiếp tục ăn sáng , An Nhiên nhàm chán , dứt khoát mở TV lên xem , chỉ chốc lát sau , đột nhiên một hồi tiếng bốp bốp bốp vang lên , An Nhiên xoa nhẹ ấn đường , có phần không biết nói gì : “Anh đang làm gì vậy ?” Gây ra tiếng động lớn như thế.
Thẩm Mặc quay đầu lại , xương quai xanh nửa lộ ra dưới cổ , ánh mặt trời chiếu qua , toàn thân anh giống như bước ra từ bên trong mặt trời.
Khoé môi có chút ý cười sáng như ngọc , vẻ mặt anh khoa trương hưởng thụ : “Chấc chấc , tôi đang hồi vị .”
An Nhiên lườm anh một cái , không cảm thấy mình mới ở chung với Thẩm Mặc , càng lúc càng giống như là người ở cùng đã lâu .
“Hồi vị cái gì?”
Thẩm Mặc nở một nụ cười thản nhiên , ẩn chứa chút bỡn cợt , lúc trái tim An Nhiên gần như rơi xuống thì anh nhếch môi nói : “Hương vị đặc biệt .”
“…” An Nhiên hận không thể mang đầu mình chôn chặt vào trong sô pha ,tốt nhất là làm chô nghẹn chết đi !
“Ha ha ha ha….” Một tràng tiếng cười sang sảng tràn ngập bên trong căn phòng ấm áp , lồng ngực Thẩm Mặc rung động , hạnh phúc , toát ra từ đầu lông mày của anh .
Ăn xong bữa sáng , Thẩm Mặc đi làm, hôm qua An Nhiên đã xin phép nghỉ một ngày ở nhà hàng dưới tầng , hôm nay phải tiếp tục đi làm , cho nên đợi sau khi Thẩm Mặc đi rồi , cô thu dọn một chút liền đi xuống tiếp tục công việc .
Chuyện phải làm chỉ là gọi món , An Nhiên ghi chép cho một bàn khách , lại đi đến bàn tiếp theo , nét mặt nở nụ cười nghề nhiệp , An Nhiên cất cao giọng nói : “Vị tiên sinh này , xin hỏi ngài muốn dừng món nào?”
Người trước mắt này , một thân âu phục tinh tế , nhìn vào còn có một loại khí chất khác biệt .
An Nhiên ôm thực đơn , nụ cười cứng ngắc dừng lại .






Vãn Hồi , Là Điều Khó Khăn Nhất
Ai có thể nói cho cô biết , vì sao ba tháng kết hôn và cùng làm việc chúng với nhau trước kia đều rất khó gặp mặt nhau một lần , mà gần đây trong khoảng thời gian này rõ ràng là không muốn gặp mặt , lại cứ thường xuyên đụng đầu ?!
Lạc Lãnh Thần nghe giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên , rõ ràng là rất sửng sót , tuyệt đối không ngờ được là cô lại ở chỗ này , mà trang phục của cô … Cô làm phục vụ ở đây ?
Chẳng biết tại sao vừa nghĩ tới quan hệ thân thiết giữa cô và Thẩm Mặc , hắn liền lùng cười , không một chút lưu tình : “Tại sao lại ở đây làm phục vụ , chẳng lẽ trèo cây cao thất bại sao?”
An Nhiên muốn sầm mặt , nhưng liếc mắt một cái thấy ông chủ từ xa tung tăng chạy tới , bộ dạng khom lưng cúi đầu với Lạc Lãnh Thần , quên đi , dù sao hiện tại cô cũng là người làm công dưới tay người khác , cố gắng nở nụ cười , ý cười của An Nhiên chưa giảm : “Không biết tiên sinh muốn gọi gì?”
Lạc Lãnh Thần còn gọi thêm hai người bạn nữa , đều là người An Nhiên không biết , thời gian cô và Lạc Lãnh Thần kết hôn , hắn chưa bao giờ cho phép cô hỏi đến cuộc sống riêng tư của hắn , khi đó cô cho là hắn không có thời gian , nhưng bây giờ , cô đã biết , là hắn cảm thấy cô không xứng , hắn vốn muốn đem cô gạt ra khỏi thế giới của hắn .
Bọn họ , là người của hai thế giới.
Mấy người bạn ăn chơi trác tán cùng ngồi một chỗ đem mộng tưởng của tuổi trẻ ngông cuồng và sự nghiệp thành công hiện giờ cùng vợ yêu xinh đẹp trở thành một loại chủ đề , trong đó , một người ái mu