
Tác giả: Lương Hải Yến
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134533
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/533 lượt.
chạy dọc sống lưng.
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, không có ai dời tầm mắt.
Cuối cùng, Liên Ngữ không chịu được cái nhìn nóng bỏng của anh, đỏ mặt thỏa hiệp, "Liên Ngữ, “Liên” trong “liên tục”, “Ngữ” trong “quốc ngữ”."
"Liên Ngữ." Anh nhỏ giọng thì thầm, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua lòng cô, nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Liên Ngữ bị giọng nói thuần hậu của anh mê hoặc, thoáng chốc mất hồn.
"Khụ." Tất Ngôn hắng giọng, chỉ vào quần áo trên ghế bên cạnh, "Đây quần áo cho em, trước tiên mặc tạm đi."
Liên Ngữ lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay ôm quần áo vào trong ngực.
"Phòng tắm ở kia." Bàn tay chỉ cửa phòng bên trái.
Liên Ngữ không nói hai lời, ôm y quần áo chạy vào phòng tắm, sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi đi ra từ phòng tắm.
"Tôi còn cho là em ở bên trong không chịu ra ngoài." Tất Ngôn nhàn nhạt châm chọc nói, khóe miệng lơ đãng nhếch lên.
"Cám ơn anh tối hôm qua đã giúp đỡ, tôi đi về trước đây." Liên Ngữ nhịn xuống tức giận, lễ phép cúi người cám ơn anh.
"Ồ?" Anh đi về phía cô, "Tôi có nói là em được phép rời đi sao?"
Liên Ngữ chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, "Anh có ý gì?"
"Tiểu Ngữ, tôi có hứng thú với em." Anh giả bộ lưu manh nâng cằm cô lên, giọng nói trêu ghẹo.
Cô là của thiên sứ nhỏ của anh, nếu ông trời đưa cô đến trước mặt anh, không lý gì anh lại để cô chạy trốn.
"Tôi không biết anh đang nói gì?" Liên Ngữ làm bộ thấy không thấy hứng thú nồng đậm trong đôi mắt anh.
Không, không thể bị hấp dẫn!
Cô chợt lắc đầu, nhắc nhở bản thân phải kiên định với tình cảm của mình.
"Em biết." Thình lình, anh tóm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo, ôm cô vào trong ngực.
"Anh làm gì đấy?" Liên Ngữ sợ đến mức la to, dùng sức giãy giụa, "Buông tôi ra!"
Ôm cô thật chặt, Tất Ngôn giữ chặt cằm cô, mắt đen sắc bén nhìn cô chăm chú, "Tôi muốn em."
"Cái gì…" Lời của cô biến mất bên môi Tất Ngôn, bị anh nuốt vào trong miệng.
Tất Ngôn giữ chặt cằm cô, hàm răng cố ý cắn môi mềm, buộc cô phải mở cái miệng nhỏ nhắn ra.
"Đừng…"
Cô khẽ giãy giụa, đầu lưỡi đang khuấy đảo sự ngọt ngào trong miệng cô khiến ý thức cô dần dần mơ hồ, lưỡi hồng không tự chủ được mà dây dưa cùng anh, môi lưỡi hai người quấn quýt, hơi thở đều trở nên dồn dập.
Hồi lâu, Tất Ngôn mới lưu luyến buông cô ra, Liên Ngữ không khỏi “ưm” một tiếng, giống như rất bất mãn.
"Vẫn chưa thỏa mãn?" Mắt anh mỉm cười, cúi đầu nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô.
Lập tức, đầu óc Liên Ngữ tỉnh táo lại, đẩy mạnh anh ra.
"Anh… Tại sao có thể như vậy!" Ngón tay khẽ run chỉ vào anh, xấu hổ không thôi.
"Đi thôi, tôi đưa em về." Anh thấy mọi chuyện chuyển biến tốt nên thu tay lại, sau này còn có nhiều thời gian để tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu cô.
Đột nhiên anh thay đổi, khiến Liên Ngữ không kịp ứng phó, trong lòng hơi chua xót, không biết cô có bỏ qua thứ gì ở đây không?
Đi theo sau anh, Liên Ngữ rời nhà, lên xe với anh.
Sau đó, Liên Ngữ yêu cầu anh dừng xe lại bên đường, để cô xuống xe.
Sau khi Tất Ngôn nói lời từ biệt với cô, anh nghênh ngang lái xe rời đi, không một chút lưu luyến, Liên Ngữ nhìn bóng xe đi xa, trong lòng mất mác không nói lên lời.
Mà người đàn ông trên xe, nhìn bóng hình cô gái đã đi xa trong kính chiếu hậu, nhếch miệng nở nụ cười sâu xa.
Tiểu Ngữ, sau này chúng ta còn gặp lại!
Tất Ngôn cầm tài liệu thám tử tư đưa, tìm được cô nhi viện Thiên sứ, anh dừng xe bên đường.
Anh tháo kính râm, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chú vào cửa chính loang lổ, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, "Tiểu Ngữ, tìm đến em rồi."
Sau nửa giờ, lần lượt có mấy người ra vào.
Cũng không lâu lắm, Tiểu Ngữ anh khổ tâm chờ đợi đã xuất hiện ở cửa cửa chính, cô vẫn kiều mị đáng yêu như cũ, làn váy lay động theo gió, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, cực kỳ xinh đẹp!
Nụ cười trên môi Tất Ngôn càng đậm, anh cố ý nhấn một cái trên tay lái, tiếng còi vang vọng nơi hẻm nhỏ yên tĩnh, anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, điều này khiến anh rất không vui.
"Tiểu Ngữ, em lại không muốn gặp tôi…" Anh cau mày tự lẩm bẩm.
Nhìn đến giây phút cô xoay người bỏ chạy, Tất Ngôn híp mắt, tản ra sự lạnh lùng sắc bén.
Anh không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, nhấn nút.
"Tiểu Ngữ, tôi khuyên em tốt nhất nên dừng bước, nếu không, tự gánh lấy hậu quả." Anh khẽ mở môi mỏng nói với người bên kia điện thoại.
Liên Ngữ dừng bước, xoay người nhìn về chiếc xe thể thao ven đường kia, chỉ thấy miệng Tất Ngôn cử động, mà Liên Ngữ lại hiểu rõ lời nói của anh, anh đang nói đến khuyên tai.
Theo bản năng cô sờ sờ khuyên tai, chợt nhớ tới khuyên tai cô mang vào ngày sinh nhật mình đã không còn nữa.
Thấy cô ngoan ngoãn đi về phía anh, ý cười trong mắt Tất Ngôn càng lớn, thiên sứ nhỏ của anh!
"Anh muốn như thế nào?" Liên Ngữ khẩn trương nhìn về cửa chính, chỉ sợ gặp người quen đi ra ngoài, thấp giọng hỏi anh.
"Lên xe." Anh nhàn nhạt ra lệnh.
"Không, tôi sẽ không lên xe của anh." Biết sai thì sửa, cô tuyệt đối không muốn liên quan gì đến anh, nếu không sẽ phải lãnh hậu quả lớ