
Tác giả: Lương Hải Yến
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 134433
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/433 lượt.
thấp của người con trai nhẹ nhàng vang vọng bên tai Liên Ngữ.
Liên Ngữ mặc bộ váy cưới màu trắng, dải lụa trắng che đi khuôn mặt thẹn thùng của cô, môi anh đào khẽ mở, cô thẹn thùng gật đầu, "Em đồng ý."
Tay của người con trai nhấc dải lụa trắng lên, anh cúi đầu xuống chậm rãi tới gần cánh môi của cô, Liên Ngữ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, rất muốn chạm vào. . .
"Bịch" một tiếng, Liên Ngữ rơi từ trên giường xuống dưới đất.
"Ôi, đau quá!" Liên Ngữ lấy tay xoa xoa cái mông nhỏ của mình, vẻ mặt hơi mất mát, tự cười nhạo chính mình, "Hoá ra chỉ là một giấc mộng."
Aizz, ước gì giấc mộng kia kéo dài thêm một chút cô sẽ được hôn tình nhân của mình, chỉ thêm một chút, một chút mà thôi.
Cô ngồi ngẩn người ở dưới đất, mặt vùi vào hai đầu gối, trong lòng vẫn còn cảm giác tiếc nuối về giấc mộng đẹp kia.
"Tiểu Ngữ, con còn chưa rời giường sao?" Đột nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếp đập liên hồi, mẹ Liên đứng ở ngoài ra sức gọi tên con gái mình.
"Mẹ, con dậy ngay đây." Liên Ngữ cuống quít đứng lên, sửa sang lại áo ngủ, rồi đi mở cửa.
"Tiểu Ngữ, vừa rồi mẹ nghe có tiếng động mạnh, có chuyện gì xảy ra sao?" Mẹ Liên đánh giá con gái, nghi ngờ nói.
"Mẹ, không có gì." Liên Ngữ nhìn mẹ cười gượng gạo vài cái, "Lúc nãy con đứng lên do không cẩn thận nên đụng phải cái gì thôi."
Mẹ Liên bưng một cái khay vào, một mặt không tin đi xem con gái mình, "Thật sao?"
"Mẹ, là thật, mẹ không cần hỏi nhiều, được không?" Liên Ngữ nhớ tới lúc mình được làm cô dâu ở trong mộng, mặt hơi phiếm hồng, nhìn về phía mẹ cố ý làm nũng.
Mẹ Liên nhìn thấy khuôn mặt con gái đỏ hồng khác thường, lại còn làm nũng, trong lòng càng thêm nghi ngờ, bà có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Ngữ, sao mặt con hồng vậy, yêu ai rồi nên mới sinh bệnh rồi hả ?"
Liên Ngữ hờn dỗi dậm chân một cái, "Mẹ, mẹ nói chuyện lung tung gì vậy? Con rất khoẻ, không bị bệnh gì hết."
"Được được được, không có không có, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, nếu không sẽ muộn mất đó." Mẹ Liên nói với con gái, cũng không hỏi thêm gì nữa.
"A! Nguy rồi, nguy rồi, hôm nay con muốn dẫn Tiểu Vũ đi tham gia thi đấu, làm sao bây giờ, bị muộn rồi !" Nhất thời Liên Ngữ nhớ tới công việc của mình, cô vội vàng cầm lấy quần áo trên giường chạy vào phòng tắm thay đồ.
"Đứa nhỏ này, chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã." Mẹ Liên đứng ở bên ngoài phòng tắm hô to: "Mẹ mang bữa sáng lên rồi nhé, cứ từ từ mà ăn, vẫn đang còn thời gian."
Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng binh binh bang bang, Mẹ Liên nghe xong lắc đầu, "Đứa nhỏ này, không thể lớn lên được rồi."
Không quá bao lâu, Liên Ngữ đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng tắm.
"Mẹ, con đi đây." Tùy tay với lấy một chút điểm tâm, Liên Ngữ vội vàng chạy ra khỏi phòng.
"Tiểu. . ." Mẹ Liên định bắt lấy tay cô nhưng lại nhìn thấy bàn tay mình đang bơ vơ trong không trung, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Sửa sang lại cho tốt, sau khi Liên Ngữ đi ra khỏi phòng ngủ nói cách khác là "Thế Giới Đại Chiến", mẹ Liên mới cầm khay đi ra khỏi phòng con gái.
Trong cô nhi viện Thiên Sứ, Liên Ngữ cười tươi chào hỏi các đồng nghiệp chào hỏi: "Chào mọi người."
"Tiểu Ngữ, hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt đó nha." Một giáo viên nữ có mái tóc ngắn cười hì hì hỏi cô.
"Có sao?" Liên Ngữ không cảm thấy như vậy, lấy tay sờ sờ mặt mình, thật vậy sao?
"Có, đuôi lông mày mỉm cười, trông có vẻ như xuân phong đắc ý ." Giáo viên nữ nháy mắt cười trêu đùa nói.
"Cậu nói bậy bạ gì đó?" Gò má Liên Ngữ càng đỏ ửng thêm.
"Lệ Quyên không nói bậy đâu, người nói bậy là cô thì có." Đoạn Hồng Lăng mặc trên người bộ quần màu đỏ chói mắt, giống như một đám lửa xâm nhập vào tầm mắt của mọi người, "Liên Ngữ, thành thực khai báo đi, có phải cô đang yêu ai rồi đúng không?"
"Hồng Lăng, sao cậu lại tới đây?" Liên Ngữ phát hiện người bạn tốt của mình xuất hiện ở đây nên rất hiếu kỳ, "Cậu không đi làm sao?"
"Cậu quên rồi à, hôm nay mọi người muốn Tiểu Vũ đi thi đấu, mẹ tớ sợ một mình cậu bận không qua nổi, nên nói tớ qua hỗ trợ."
Mẹ của Hồng Lăng là viện trưởng Cô Nhi Viện, nên thường thường cô ấy hay tới đây giúp đỡ, từ nhỏ Liên Ngữ và cô ấy cùng nhau lớn lên, hai người gắn bó với nhau như chị em ruột, cho nên, chị em có việc, sao lại không giúp nhau được chứ?
"Đừng nghĩ đến chuyện chuyển đề tài, nói mau, gặp phải chuyện tốt gì đúng không ?" Đoạn Hồng Lăng vẫn chưa quên vấn đề vừa rồi, cô ấy như tên trộm xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của Liên Ngữ.
"Thật sự không có mà." Liên Ngữ luôn cam đoan, thiếu mỗi việc chưa thể giơ tay lên thề , "A, Tiểu Vũ đến rồi." Nói xong, Liên Ngữ nhanh chạy đi, cô rất sợ sẽ bị truy hỏi cái vấn đề xấu hổ này.
Đoạn Hồng Lăng không hiểu tại sao bạn thân lại chột dạ chạy trốn, nhưng mà vẫn còn nhiều thời gian, kiểu gì cũng phải hỏi cho ra, thầm gật gật đầu, cũng cùng đi về phía Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, đi tập hợp mọi người lại đây." Liên Ngữ cúi đầu căn dặn cô bé mặc váy màu hồng nhạt.
"Đã biết, Cô giáo Liên." Cô bé gật gật đầu, sau đó bỏ chạy đi ra ngoài.
"Cậu không cần hỏi nữa , tớ không trả lời đâu