
Tác giả: Qúy Khả Sắc
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134291
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/291 lượt.
“Của tôi cũng thế.”
“Khác chứ. Bạn gái tôi thích làm đoá hoa, hưởng thụ cảm giác sao vây quanh trăng, cho nên tôi để cô ấy khiêu vũ với người khác, bạn trai cô lại đi chơi đùa, bỏ cô vắng vẻ một bên.”
“Hình như. . . . . . anh đang phê phán bạn trai tôi.”
“Chẳng lẽ cô không oán giận anh ta sao?”
“Không biết, anh ấy vui vẻ là được rồi.”
Ngữ khí bình thản của cô chọc giận anh, cánh tay phút chốc kềm chặt, để cô càng dựa sát trong ngực mình.”Cô dung túng cho anh ta như vậy càng khiến anh ta không để ý đến cô.”
Cô không bất mãn mỉm cười.
“Anh ta không thích hợp với cô.” Ánh mắt bức người.
Cô rùng mình, bướng bỉnh xoay mình, không biết vô tình hay cố ý mà nụ cười càng nở rộ trên miệng.”Mắc mớ gì tới anh? Tiên sinh.”
Anh xuất thần nhìn cô chân thành cười, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn xúc động, cơ hồ muốn gọi tên cô, nhưng một khi đó, vở kịch này sẽ trở về hiện thực.
Anh luyến tiếc.
Từ lần chia tay không vui trước ở nhà hàng xoay tròn, đã một thời gian anh không thấy cô, vì không khống chế nổi khát vọng trong lòng, anh mới ám chỉ cho quản lý Lâm cũng mời cô tới tham gia vũ hội hóa trang này, anh hi vọng nhìn thấy cô, chỉ cần nhìn từ xa cũng được.
Nhưng ước muốn lại không chỉ có thể, một khi thấy bóng hình xinh đẹp của cô, anh lại mong được cùng cô nói chuyện, cùng cô khiêu vũ, anh mong có thể ôm chặt cô trong lòng, không cho cô rời đi.
Anh điên rồi.
Rõ ràng nên cách xa cô một chút . . . . . . Khúc khiêu vũ hoàn thành, cô thoáng lui về phía sau, chừa ra một khoảng cách giữa hai người.”Anh nên trở về với bạn gái.”
“Khiêu vũ với tôi một bài nữa.” Anh cường ngạnh yêu cầu.
“Hình như vậy không tốt lắm?” Cô trào phúng mím môi.”Tôi không muốn gánh vác tội danh giành bạn trai của người khác.”
Anh nhìn cô, ngón cái khiêu khích mơn trớn cánh môi mềm mại.”Cô mở mồm ra nhất định phải nói mấy lời này sao?”
Tim cô chợt ngừng, chờ một lát, mới tìm thấy tiếng nói.”Tôi cũng chỉ muốn tốt thôi. Nhanh đi dỗ cô ấy đi, nếu không cô ấy lại tưởng anh không coi trọng mình.”
Anh nghe ra vị chua trong lời nói của cô, mày kiếm giương lên.”Cô ghen?”
“Cái gì?” Cô lồng lên.
Anh ôm eo cô, lại một lần nữa ghì cô trong ngực.”Cô không thích cô gái khác làm nũng vơi tôi?”
Câu hỏi ý vị thâm trường, đổi lấy lại là một sự im lặng, cô không cho anh một đáp án minh bạch, thời gian càng lâu càng khiến lòng anh gấp gáp như bị lăng trì.
Làm ơn, hãy thừa nhận đi! Anh muốn nghe một tiếng Ừ của cô, chỉ cần cô nhẹ nhàng gật đầu, anh có thể, anh có thể. . . . . . có thể làm sao?
Anh đột nhiên ngơ ngẩn, ngay cả suy nghĩ phức tạp của mình như thế nào cũng không rõ.
“Tiên sinh, không phải anh đang quá tự đề cao sao?” Cuối cùng cô cũng mở miệng, lại không lưu tình chút nào đâm đau anh.”Chúng ta chỉ là hai người xa lạ bèo nước gặp nhau, không có liên quan ——”
Đừng nói nữa!
Anh dùng miệng mình, ngăn chặn cặp môi son của cô, đầu lưỡi tự nhấm nháp nỗi hoang mang lo sợ, trừng phạt cô, cũng trừng phạt chính mình.
Anh mãnh mẽ hôn nàng, môi cô mỗi lúc một át đi, anh hôn cô đến độ đầu váng mắt hoa, thở gấp.
“Anh. . . . . . điên rồi sao?” Hồi lâu, lý trí của cô mới miễn cưỡng trở lại, tìm thấy khoảng trống giữa những chiếc hôn, chỉ trích anh.”Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Không ai chú ý tới chúng ta.” Anh ngẩng mặt lên, cô nghĩ chắc anh muốn chấm dứt nụ hôn này rồi, một chút mất mát kỳ dị thoáng chốc chiếm cứ suy nghĩ trong lòng.
Nhưng anh lại nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu không lường được, không che dấu được ngọn lửa ham muốn, sau đó, anh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ra ngoài cửa sổ, ẩn sau một thân cây, bàn tay nâng mặt cô, hôn cô.
Cô giẫy dụa trong lòng anh, muốn giằng ra, nhưng lại càng như là khiêu khích, da thịt trơn bóng chạm vào anh nóng bừng.
Anh cảm giác được dục vọng trong cơ thể như cơn sóng triều, cuồn cuộc lên làm anh không còn lý trí, anh in lên người cô hàng loạt dấu hôn, đầu lưỡi linh hoạt liếm vành tai mẫn cảm của cô, mút mút trên cổ cô.
Cô hoảng hốt, một luồng sóng điện tràn qua cơ thể, cơn khoái cảm yêu đương vụng trộm khiến cô quên mất mình đang ở nơi nào.
Cô bất giác càng thêm gần anh, cặp đùi mềm mại đáng yêu cọ xát vào anh.
Hơi thở của anh thoáng dồn dập, run rẩy.
“Đồ yêu tinh.” Anh hít thở khó khăn, cắn cắn vành tai mượt mà của cô.
Cô bị ngứa phì cười.
Tiếng cười thanh thúy vô tội càng mê hoặc anh, nhịn không được động tình, dắt tay cô, theo đường mòn hoa lệ, vòng qua sân, theo cầu thang đi lên, dưới ánh trăng ngu muội choáng váng hiện ra một toà nhà bằng gỗ.
Anh vừa hôn cô, vừa dẫn cô vào trong một gian nhà, quét thẻ vào cửa, hướng phòng ngủ đi đến.
Anh cởi đai an toàn lễ phục của cô xuống, môi vùi vào bộ ngực rất tròn, tha hồ khám phá, cô run rẩy không chịu nổi, ngón tay ngọc không cam lòng yếu thế dò vào vạt áo anh, phủ lên tấm ngực cứng rắn, tiếp theo uốn lượn đi xuống vùng bằng phẳng rắn chắc của anh.
“Đồ yêu tinh.” Anh cảm nhận mình không còn khống chế được dục vọng, như mê như say, tay phải xoa khuôn mặt cô,