Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1342045

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2045 lượt.

Nhị toàn thân chấn động, lúc sau, anh thở dài, nhưng vẫn không nói gì. 






"Em cũng đã biết chuyện của hai người." Tôi không ngừng tìm kiếm chọn lọc từ ngữ: "Anh trốn tránh như vậy cũng không giải quyết được, không bằng gặp anh ấy một lần, nói rõ sự việc có được không?"
"Anh.... không thể gặp anh ấy." Mộ Nhị thất vọng nói: "Anh sợ anh không thể khống chế được bản thân."
"Là bởi vì ánh mắt quyến rũ của Liễu Bán Hạ à? Uhm, chiêu này của anh ta thực sự khó kháng lại. Có điều dù sao anh cũng luyện tập qua, có thể xuyên thủng mắt anh ta." Tôi giơ hai ngón tay ra làm mẫu cho anh ấy: "Như thế này, thế này."
"Không phải nguyên nhân đó," Mộ Nhị nhẹ nhàng chặn tay tôi, trên mặt có chút mù mờ: "Trước đây, trong lòng anh chỉ có luyện võ, căn bản chưa từng nghĩ bản thân có thể... có tình cảm với người khác."
Tôi gật đầu, trước đây tôi vẫn cho rằng anh ấy là Trương Tam Phong tái thế.
Sớm biết thế đã đi xem phim với Trang Hôn Hiểu rồi, tôi thở phì phì đi về nhà, nhưng khi đi qua nhà Trang Hôn Hiểu liền bị anh ấy kéo vào.
"Chẳng phải em nói ít nhất phải 2, 3 tiếng đồng hồ mới về à?" Anh nhíu mày.
Tôi phẩy phẩy tay: "Tình huống thay đổi, bỏ đi, không nói nữa, em về nấu cơm... anh làm gì mà kéo em?"
Trang Hôn Hiểu vẫn không lơi tay: "Không bằng hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
"Được, em đi gọi Chí Chí."
"Không, chỉ hai chúng ta."
Nhìn anh ấy kiên trì như vậy, trong lòng tôi sinh nghi, liền nói: "Vậy em đi thay quần áo trước."
"Không cần phiền thế." Anh từ đầu tới cuối đều ngăn tôi về nhà: "Như thế này là được rồi, chúng ta đi thôi." Tôi càng nghĩ càng không thoải mái, nhân lúc anh ấy không đề phòng, tông cửa xông ra.
Trở về nhà, phát hiện cửa không đóng, vừa vào nhìn, trong phòng tắm có tiếng nước, xem ra là Chí Chí đang tắm, những thứ khác vẫn vậy, quả tình không hiểu Trang Hôn Hiểu đang giấu diếm cái gì.
Trang Hôn Hiểu cũng đuổi tới, tôi chất vấn: "Rốt cuộc anh định làm gì?"
Anh đang nghĩ nói gì, nhưng tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, có thể là sợ Chí Chí nghe thấy, liền kéo tôi vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
"Anh làm cái trò gì đấy?" Tôi hỏi.
"Xem người thật diễn." anh cong khóe miệng: "Gạt bỏ chướng ngại vật."
Người thật diễn? Gạt bỏ chướng ngại vật? Chí Chí?
Ánh điện xẹt qua, tôi tỉnh ngộ, đối với Trang Hôn Hiểu mà nói Chí Chí là chướng ngại vật, vậy gạt bỏ chướng ngại vật kia, chẳng phải chỉ Hoa Thành?!
Hóa ra cuộc điện thoại hôm đó là gọi Hoa Thành, khó mà tưởng tượng, hai người họ lại liên thủ hợp tác, cấu kết với nhau. 






Điều này cũng lý giải nguyên nhân vì sao hôm nay anh ấy phải cố gắng kéo tôi đi.
"Chẳng trách mấy ngày này anh ngoan thế, đánh không mở miệng, chửi không đánh trả, hóa ra có âm mưu khác!" Tôi thấp giọng cảnh cáo: "Anh đừng có đùa với lửa, cẩn thận Chí Chí lột da anh."
Trang Hôn Hiểu áp tai lên cửa, nhướng mày: "Chỉ sợ cô ấy không có cơ hội này."
Quả nhiên, trong phòng khách vang lên giọng Chí Chí: "Anh đến làm gì?!"
"Tới đón em về." Không cần nói, đương nhiên là Hoa Thành.
Chí Chí không chịu được, phẩy tay anh ta ra: "Xin anh! Chúng ta đều là nam nữ trưởng thành, bây giờ cũng chẳng phải thời đại phong kiến, lên giường 1, 2 lần coi là cái gì?"
Nghe xong, mặt Hoa Thành xuất hiện tầng sương lạnh: "Lên giường 1, 2 lần coi là cái gì á? Em thực sự nghĩ như vậy?"
Chí Chí bướng bỉnh gật đầu: "Không sai, em chính là nghĩ như vậy."
Giọng nói chưa dứt, Hoa Thành liền ôm lấy Chí Chí, vứt lên giường, sau đó không đợi cô ấy hoàn hồn, liền nhanh chóng phủ phục lên. Chí Chí đương nhiên sẽ không để người ta ức hiếp, lập tức phản kháng.
Hoa Thành, adrenalin chậm bài tiết chút à.
Tôi định chuẩn bị mở tủ quần áo bước ra ngăn cản, đằng sau liền xuất hiện đôi tay giơ ra, kéo tôi trở lại.
Trang Hôn Hiểu bịt chặt miệng tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: "Em muốn bọn họ lúng túng chết mất à?"
Lúng túng chết còn hơn nhìn Chí Chí bị cường bạo!
Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng sức Trang Hôn Hiểu mạnh quá, thít tới nỗi suýt chút gãy xương, phí lực, cuối cùng tôi tìm đúng thời cơ, dùng tay chọc đằng sau một cái thật mạnh. Chỉ nghe thấy anh rên thầm một tiếng, buông lỏng giam cầm tôi.
Tôi đang muốn mở cửa tủ mở miệng hét to dừng tay, nhưng thấy tình cảnh trong khe, lại nuốt lời nói xuống.
Muộn rồi.
Vận động pit tông... đã.... bắt đầu rồi 






Anh ấy và tôi xem người thật diễn  
Tôi cuộn tròn trong đống to quần áo, đầu như bị nổ, ngơ ngẩn nghe sự tương hỗ.... của Chí Chí và Hoa Thành.
"Biến thái! Anh ra đi! Ra đi!" Cũng là nói, đã... vào trong rồi.
"Khi làm việc này, dùng miệng nói chính là giết chết phong cảnh." Hoa Thành nói xong liền phong kín miệng Chí Chí, bởi vì Chí Chí chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư .
"A!" Hoa Thành đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng. <