
Tác giả: Đường Tâm
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134622
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/622 lượt.
a rất quen thuộc, nhưng Dục Hàn nghe thấy lại có cảm giác kì lạ nói không nên lời
"Nơi này là chỗ nào? Những người khác đâu?" Cố chịu đựng thân thể sắp ngã, anh khàn khàn hỏi.
"Cậu nằm xuống nghỉ ngơi trước, những người khác rất tốt, họ đều rất tốt" Âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ nói.
Quý Dục Hàn muốn mở mắt ra, thấy rõ người trước mắt. Trong lòng anh có một cảm giác kì lạ khó nói nên lời
Người này là ai? Anh hẳn là rất quen thuộc mới đúng, vì sao lại có cảm giác kì quái như vậy?. Anh cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng đầu rất đau, không thể phân tích xem chỗ nào là không đúng.
"Mọi người đều không có chuyện gì sao? Tất cả mọi người?" Khó khăn thốt ra mấy câu đó, muốn biết chính xác mọi người đều an toàn.
Đây là sự thật ư? Mọi người đều không có việc gì? Nhất định đã xảy ra kì tích? Máy bay gặp rủi ro nhưng mọi người vẫn còn sống
"Cũng không hẳn, nhưng anh yên tâm, mau nghỉ ngơi cho khỏe. Anh bị chấn động não nhẹ...."
Không có việc gì? Thần kinh bị buộc chặt nháy mắt thả lỏng, anh nghĩ tới người nói chuyện là Lục Chấn Phong, là bạn tốt nhất của anh....ĐÚng rồi, là Chấn Phong, Chấn Phong sẽ không lừa anh, nên anh có thể yên tâm
Ý thức lâm vào hôn mê lần nữa, anh rất muốn nói chút gì đó, nhưng đầu lưỡi không nghe sự sai bảo của bản thân, ý thức dần mơ hồ, cuối cùng lại mất đi tri giác.
Lúc này, có thể thả lỏng mà ngủ, bởi vì mọi người không xảy ra việc ngoài ý muốn, thật sự quá tốt!
Quý Dục Hàn tỉnh lại lần nữa là do một cuộc nói chuyện đánh thức!
Lúc này, anh không còn cảm giác mệt mỏi cực độ và thân thể đau nhức nữa, ý thức cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Bác sĩ, sao cậu ta còn chưa tỉnh, chẳng phải chỉ bị chấn động não nhỏ thôi sao?"
"Cậu không cần gấp gáp, cậu ta sẽ lập tức tỉnh lại thôi. Lúc trước không phải vì công tác quá vật vả sao? Cơ thể mệt mỏi, nên rất cần nghỉ ngơi"
"Thật sao? Sức khỏe cậu ta luôn tốt..."
Quý Dục Hàn mở mắt, thấy Lục Chấn Phong nhíu mày. Trong phút chốc, Quý Dục Hàn như bị gì đó làm cho rung động, đôi mắt dại ra nhìn anh ta, giống như đối phương là cái gì đó quỷ quái, không thể xuất hiện ở đây.
"Dục Hàn, cậu tỉnh rồi sao?" Chấn Phong phát hiện anh mở mắt, chạy vội đến bên cạnh anh hỏi
"Câu cảm thấy thế nào?" Bác sĩ sảng khoái nhìn anh. "Một lát đi kiểm tra thân thể, nếu không có vấn đề gì, có thể xuất viện".
Quý Dục Hàn chậm rãi ngồi dậy, anh hơi giật mình trước giọng nói Quảng Đông của Bác Sĩ "Đây là đâu? sao tôi lại ở đây?
Anh mờ mịt nhìn sang gương mặt người trẻ tuổi đứng cạnh mình, cậu ta là ma sao? Chấn Phong sao lại có thể trông như thế này?
Chấn Phong và anh bằng tuổi nhau, hẳn là đã bốn mươi lăm tuổi.... nhưng trông cậu ta... có vẻ....
Sao lại là.... ba mươi...?
Đầu anh choáng váng, không phải vì bị thương, mà vì tình huống rất kì lạ.
Bác sĩ và Lục Chấn Phong nhìn nhau, sau đó đến trước mặt anh hỏi:"Cậu có nhớ tên của mình là gì không?"
"Quý Dục Hàn". Anh nhìn Lục Chấn Phong. "Đây là đâu? Chấn Phong...Cậu là Chấn Phong sao?"
"Cậu còn nhận ra tớ, lại biết mình là ai, hẳn là không có vấn đề gì... Tớ còn tưởng đầu cậu bị thương, nên mất trí nhớ!". Lục Chấn Phong nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt Quý Dục Hàn càng trở nên trắng bệch, nhíu mày, nghiêm túc nhìn đối phương "Cậu thật sự là Chấn Phong? vậy tại sao cậu lại...?" sao lại có hình dáng trước kia?
Lời nói như bị chặn nơi cổ họng, anh cảm thấy tình huống không thể nào giải thích được, làm anh không thể thốt lên lời.
"Mặc kệ như thế nào, cậu đi phải đi kiểm tra trước". Bác sĩ bên cạnh nói.
Quý Dục Hàn ngẩng đầu, nhìn xung quanh. Lúc trước tỉnh lại, anh không chú ý tới, phòng bệnh này thật kì lạ.... Không thể nói rõ vì sao lại kì lạ, đó là cảm giác... tất cả không hợp nhau!
Ví như đồ vật bên cạnh anh, còn có đồ vật trong phòng, thiết kế có chút cổ xưa!
Hiện nay trong bệnh viện, các thiết bị đếu nhẹ nhàng nhỏ gọn, vì sao những đồ vật này vẫn còn được chế tạo bằng thiếc? Lại nói, vì sao Chấn Phong lại giống như hai mươi mấy năm trước? cả người ăn mặc đơn giản, anh nhớ rõ, trước kia Chấn Phong cũng đơn giản thế này!
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Máy bay ở Barnuda không khống chế được, anh được cứu như thế nào? Những người khác đâu? Rất nhiều vấn đề đang dược đặt ra trong đầu, đột nhiên một cảm xúc khác thường quặc ở tim anh.
"Hôm nay là ngày mấy?" Quý Dục Hàn hỏi. "Tớ đã ngủ mấy ngày? còn những người khác đâu? Tớ được cứu như thế nào?"
"Cậu đã quên sao? Chúng ta ở sân bay Khải Đức, một bà lão nắm không chặt tay vịn ngã xuống, cậu vì cứu bà ấy, cũng bị lăn xuống dưới. Tuy đã cứu được bà ấy, nhưng đầu của câu đập vào thành cầu thang"
"Sân bay Khải Đức? Rốt cục cậu đang nói gì vậy? Sân bay Khải Đức đã bị phá bỏ từ lâu..." Lòng anh lại xuất hiện cảm giác kì lạ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Lời của Chấn Phong, anh nghe không hiểu.
"Chúng ta vốn định đến HongKong, không ngờ cậu bị thương, nên chỉ có thể đưa cậu vào bệnh viện, không thể đến Đức leo núi Alpes theo kế hoạch được. Tớ biết cậu rất tiếc, nhưng bà lão kia không sao,