Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãng Tử Xinh Đẹp

Lãng Tử Xinh Đẹp

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134861

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/861 lượt.

y cô khoanh trước ngực, mũi chân di di trên sàn, nhíu mày, nghi ngờ và không kiên nhẫn nói: “Anh nên biết, họ không giống tôi. Tôi tương tự với Đồ Cần, nhưng vẫn không giống.”
Dáng vẻ tức giận của cô gái này thật sự là đáng yêu lại gợi cảm chết mất.
“Tôi sẽ không dọn hành lý. Tôi không muốn ở cùng anh. Anh có nghe không. Tôi nói thật đấy. . . . . .”
Tiếng cô kêu gào ở ngay phía sau anh. Anh chỉ đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng bước xuống nhà chờ cô.
Đàm Như Nhân không cam lòng, thật sự không muốn thu dọn hành lý.
Một vài bộ quần áo, đồ vệ sinh cá nhân cần thiết, còn có Notebook cầm tay.
Cô không phải đồ ngốc. Cô vẫn có đầu óc, biết anh nói đúng, bây giờ cô không thể ở một mình được. Trước khi cô biết rõ tình hình, cô nên ở nơi có nhiều người. Cô phân vân có nên tìm ba mẹ đến giúp cô, nhưng trong nháy mắt cô đã bỏ đi ý nghĩ đó.
Họ có công việc, cũng có cuộc sống của chính mình. Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng vài lần thử ở với ba mẹ đều gặp đau khổ. Điều đó khiến cô cảm thấy mình rất ích kỷ và xấu xa.
Bỏ mấy vấn đề này qua một bên, người anh nói đến có thể giúp cô, cũng làm cô hơi xao động.
Cho dù là Đồ Ưng có khả năng di chuyển đồ vật hay Đồ Cần có năng lực gần giống cô, khi còn là học sinh, ngoại trừ hơi ít nói nhưng nhìn họ rất bình thường, không khổ sở như cô.
Cô thật sự chịu đựng bác sĩ chỉ biết coi cô như bệnh nhân tâm thần, kê thuốc cho cô uống đủ rồi. Nhưng có lẽ, bên cạnh họ, thật sự có một người có thể giúp cô.
Cho nên, tuy ăn nói ngoan độc, nhưng cô vẫn tỉnh táo, sắp xếp mọi thứ, đi xuống nhà.
Anh không ở trong phòng khách, phòng bếp và thư phòng cũng không có. Anh đã ngồi trong xe rồi.
Người đàn ông này chắc chắn cô sẽ nhượng bộ như vậy khiến cô không vui. Cô lề mề khóa kỹ cửa chính và cửa sổ, chắc chắn không quên gì mới đi đến chiếc xe jeep màu đen của anh.
Trong xe, hai tay anh luôn khoanh trước ngực ngồi trên chỗ sau tay lái, nhìn cô chằm chằm. Đến khi cô đến bên cạnh xe, mở cửa lên xe, anh mới mới bắt đầu nổ máy.
Xe chậm rãi chạy ra khỏi căn nhà cô đã ở nhiều năm, xuất phát trên con đường ngoằn ngoèo, sau đấy tiến vào đường cao tốc.
Cô giữ yên lặng, anh cũng vậy.
Đèn đường ngoài cửa kính xe lùi về sau, nhưng ánh trăng trên trời lại đi theo xe.
Khi xe đỗ trước cửa nhà anh, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mở miệng: “Vì sao anh lại muốn ôm phiền phức như tôi vào người?”
“Tôi không biết.” Anh tắt động cơ, cầm chìa khóa trong tay rồi xuống xe. Anh vòng qua phía trước, đi đến bên kia, mở cửa xe cho cô. Cô vẫn ngồi ở ghế tựa, không hề nhúc nhích, môi hồng nhếch lên.
Nhìn đôi mắt hơi u buồn và bất an của Đàm Như Nhân khóe miệng A Lãng hơi co rút, tiếp theo mới thừa nhận.
“Có lẽ là vì năm đó cô báo cảnh sát.”
Vậy sao? Hóa ra là vậy.
“Anh không nợ tôi gì cả.” Cô rũ mắt xuống, thì thào nói: “Cuộc điện thoại đó không thay đổi được bất cứ chuyện gì.”
Mẹ anh cuối cùng vẫn chết. Anh cũng lỡ tay giết cha anh. Cô gọi cuộc điện thoại đó, chỉ hại anh phải thôi học, còn suýt nữa làm anh bị nhốt vào tù.
A Lãng nhìn cô chăm chú, sau đấy vươn tay, không chờ cô đồng ý đã cầm lấy túi hành lý đặt trên đầu gối cô, xoay người mở cửa vào nhà.
Cô nhận ra anh cố gắng tránh tay cô đặt trên túi hành lý, tránh chạm vào cô.
Cô nghi ngờ quyết định này của mình, có lẽ đã sai rồi. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cô rất biết mình có thể học được cách sống bình thường như Đồ Cần không.
Thật sự rất lâu rất lâu rồi, không có ai chìa tay ra giúp đỡ cô.
Dù anh không tự nguyện nhưng khi nghe thấy tiếng cô cầu cứu anh vẫn đến bên cô.
Cô cần sự giúp đỡ mà anh cảm thấy mình nợ cô. Có lẽ cô nên thản nhiên nhận sự giúp đỡ của anh, sau đấy không nên mong đợi nhiều. Đây mới là cách làm thông minh.
Hít một hơi thật sâu, Đàm Như Nhân tự nhủ.
Đừng hi vọng thì sẽ không thất vọng. Nhận sự giúp đỡ của anh, làm rõ tình hình, sau đấy đi khỏi đây, cứ như vậy thôi.
Rất đơn giản.
Tiếp tục hít vào một hơi thật sậu, cô lấy hết dũng khí xuống xe, yên lặng đi theo anh vào căn nhà kia. Ai biết vừa vào cửa thì đã thấy một người đàn ông cởi trần, chỉ mặc một cái quần đùi màu đỏ, chạy uỳnh uỳnh xuống.
“A Lãng ! Tôi chết đói rồi, cơm hộp của tôi đâu? Cậu chạy đến sao Hỏa đấy. . . . . .” Thấy cô, người đàn ông vội dừng trên cầu thang, sau đấy nhướn mày, huýt sáo với cô, vừa tới gần cô vừa vươn tay ra với cô, “Người anh em, tôi thích cơm hộp này. Xin chào sweetheart, tôi là Phượng Lực Cương, ba mươi tuổi, chưa kết hôn, không có ham mê bất lương nào.”
Thấy người đàn ông ham mê sắc đẹp kia bỗng chốc đến gần trước mặt, Như Nhân hơi hoảng, không nhịn được lùi ra sau, suýt nữa đã muốn tông cửa xông ra ngoài, nhưng cái tay bại hoại của anh ta đã bị A Lãng chặn lại giữa đường.
“Hắc!”
Anh ta hú lên quái dị, vốn muốn chống cự, đã thấy A Lãng hung ác đè thấp giọng xuống: “Bao lâu rồi cậu chưa nhìn thấy phụ nữ? Cất kỹ cái tay bại hoại với lão nhị của anh đi!”
Lực Cương nghe vậy thì nhướn mày. Quan Lãng có tiếng không đùa bỡn con gái đàng hoàng. Mà cô