
Tác giả: Tâm Lam
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134727
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/727 lượt.
Trời sáng, có tiếng chim vọng lại từ phía xa, tháng tư đầu xuân, ánh mặt trời sáng lạn nhưng không hề chói lóa, tỏa ánh nắng ấm áp xuyên qua bức màn che, chiếu vào gian phòng nhỏ. Bên trong căn phòng được bài trí khéo léo, bốn vách tường đều có những bức tranh vẽ tay, nét vẽ vô cùng đẹp, sông nước, bức tranh, phong cảnh, nhân vật đều hòa hợp, tuy là tùy ý treo lên nhưng lại không hề thấy hỗn tạp một chút nào cả. Phía trước cửa sổ nhỏ, trên chiếc giá vẽ là một bức họa bút (cái này có thể hiểu là chân dung ko nhỉ?)có vẻ mặt xa xăm, hiển nhiên là đêm qua đã có người ngồi vẽ rất lâu mới nghỉ, tỉ mỉ vẽ từng đường nét để làm nên một bức tranh, dẫu chưa hoàn thành nhưng cũng đã có hình hài nhất định. Căn phòng chứa nhiều sách văn cùng hội họa, khiến nó càng trở nên hài hòa và trang nhã hơn trong mắt người xem.
Bất ngờ, tiếng kêu inh ỏi kéo thành từng tràng dài của chiếc đồng hồ báo thức phía đầu giường không ngừng truyền đến, mãi một lúc lâu sau đó, một bàn tay mới chịu vươn ra khỏi đám chăn gối hỗn độn, chậm rãi quờ lung tung thì tiếng chuông mới chịu ngừng hẳn.
Hướng Hải Lam miễn cưỡng chui ra khỏi chăn, dụi dụi hai mí mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức. Trời ạ! Mới có bảy giờ thôi mà, cô không có nhớ hôm qua mình đã đặt đồng hồ báo thức nha, hôm nay đương lúc say giấc nồng lại bị đánh thức một cách vô tội vạ chứ. Đang lúc Hải Lam chuẩn bị trùm chăn ngủ tiếp thì cửa phòng đột ngột bị mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào, hướng đến bên giường của cô.
“Nhị tiểu thư, người mau mau rời giường đi. Phu nhân đang chờ người cùng xuống ăn bữa sáng.” Bà dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô mà nói.
Lời của bà ta làm cho Hướng Hải Lam giật cả người, cơn buồn ngủ lập tức bay biến trong nháy mắt. Mẹ kế bỗng dưng lại muốn cùng cô dùng bữa sáng, đúng là chuyện trước đây chưa từng có. Như vậy khẳng định là có chuyện không hay rồi.
Khi cô ngồi xổm xuống bên cạnh giường, một thân lông vàng mượt mà cùng con ngươi xanh biếc từ bên trong chiếc giỏ trúc lập tức nhảy lên người Hải Lam, không ngừng làm nũng, cọ xát vào ngực cô.
“Ngoan! Buổi sáng hôm nay đành bắt ngươi chịu ủy khuất ở trong phòng vậy. Tiểu Hoa ngoan, đợi lát nữa ta quay lại sẽ đem đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời nha.” Hướng Hải Lam một bên khẽ vuốt ve bộ lông vàng mượt mà của Tiểu Hoa, một bên thấp giọng ôn nhu cưng chiều, lập tức đem nó thả lại vào trong giỏ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng và khép cửa lại, tránh cho Tiểu Hoa thừa cơ lỉnh đi mất.
Hướng Hải Lam đi vào phòng ăn, vừa ngẩng đầu lên nhìn, đã trợn tròn cả hai mắt, cũng không tự chủ được mà há hốc miệng. Dọa người a! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cả nhà cô cho tới bây giờ cũng chưa từng có một bữa sáng đông đủ mọi thành viên, giờ phút này tự nhiên tụ họp đầy đủ không sót một ai, cha cùng anh đều diện âu phục chỉnh chu không nếp gấp, bộ dáng lịch lãm, cách ăn mặc của mẹ kế với Lệ Vi lại khiến cho người ta cảm thấy ghê sợ muốn nổi gai ốc, giống hệt như đang chuẩn bị tham gia dạ tiệc vậy, y phục hoa lệ mà cao quý, biểu tình lại hết sức trang trọng, quả thực là đánh chết cũng không dám tin!
Hướng Hải Lam nuốt nuốt nước miếng một cách khó khăn, như thế này…… Quả thực là một bữa sáng long trọng, thật sự có chút quái dị, cô cúi đầu kiểm lại cách ăn mặc của chính mình, đúng là một kẻ lập dị trong nhà này mà. Có thể thấy rõ, đợi lát nữa thôi mọi người sẽ có dịp chứng kiến giông bão đổ bộ.
Quả nhiên không sai, cô vừa ngồi xuống, mẹ kế của cô đã vội làm khó dễ.
“Trời ạ, nhìn này. Hải Lam, không phải dì nói con, nhưng con như vậy nhìn xem có giống người nhà họ Hướng không?” Phan Phượng Khanh vẻ mặt hiềm ác liếc mắt về phía Hướng Hải Lam lúc này đang khoác trên người bộ trang phục đơn giản lại rộng thùng thình.
Hướng Hải Lam khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía cha, giờ phút này nhìn sắc mặt của Hướng Vân Đào có vẻ không vừa lòng với cô cho lắm.
“A, con…Hôm nay là ngày trọng đại gì sao?” Cô khép nép hỏi, mắt hạnh mở to hướng về phía Hướng Thế Vinh cầu cứu, anh là người duy nhất trong nhà này đối với cô như một con người thực sự, dù hai người không do cùng một mẹ sinh ra.
Hướng Thế Vinh vừa mới định mở miệng trả lời đã bị Phan Phượng Khanh hung hăng trừng mắt liếc một cái, đành ngậm tăm không dám nói tiếng nào.
“Thế mới biết con căn bản không thèm nghe những điều dì dặn mà…”
Phan Phượng Khanh cố ý thở dài, nhướn mày nói một cách bất đắc dĩ: “Hôm nay chính là một ngày cực kì trọng đại. Tập đoàn Lăng thị thanh danh hiển hách lẫy lừng bốn phương không ai không biết, đích thân tổng tài Lăng Trường Thanh cùng con trai duy nhất là Lăng Chấn Vũ sẽ đến nhà chúng ta thương nghị và cùng chị con bàn chuyện hôn sự.” Bà ta có vẻ vui vẻ nói xong, hồn nhiên đưa ánh mắt hướng về phía trước.
Hướng Hải Lam hơi hơi gật đầu, cô nhớ dạo trước, Hướng Lệ Vi trong một lần đi dự tiệc đã được giới thiệu cho Lăng Chấn Vũ, hai người kết giao với nhau, nói mãi không thôi về cái gì đó gọi là mới gặp đã nảy sinh tình cảm quyến luyến với nha