Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãnh Thê

Lãnh Thê

Tác giả: Ôn Tâm

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134979

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/979 lượt.

Vũ Đồng món canh chưng cách thủy do chính tay anh nấu thì không biết lúc đó cô ấy sẽ bầy ra khuôn mặt như thế nào, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
Sau khi ăn cơm xong, chuẩn bị ổn thỏa cà mèn cơm, anh nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sofa, vừa đọc sách, nghe âm nhạc, vừa nhấm nháp chút rượu vang đỏ.
Đêm càng về khuya, anh thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ xem chừng, đèn phòng Vũ Đồng vẫn chưa sáng, rõ ràng là cô ấy còn chưa trở về.
Hơn 10 giờ, bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa rào, một tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ, tiếp theo là tiếng sấm sét rền vang.
Tâm tư Ôn Triệt đang đắm chìm vào trong trang sách chợt tỉnh táo lại, ban đầu thì vẫn còn có chút mờ mịt, nhưng cho đến khi tiếng sét thứ hai đánh xuống, anh mới giật mình kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng phóng ra ban công, nhìn sang phía tòa nhà đối diện.
Phòng của cô, chẳng biết từ lúc nào đã bật sáng đèn. Điều này có nghĩa là cô đã cùng bạn bè hát hò xong rồi trở về nhà, lúc này chỉ có một mình cô ở trong phòng.
Cô nhất định là rất sợ hãi? Cô sợ nhất là sấm sét, huống chi lúc này đang trong đêm khuya vắng lặng bỗng nhiên có tiếng sấm sét rền vang.
Anh vội vàng xuống lầu, đội mưa chạy sang tòa nhà đối diện, vào trong thang máy, đứng trước cánh cửa quen thuộc.
Lúc này rất muốn nhấn chuông cửa nhưng anh thoáng do dự.
Anh từng nói với Vũ Đồng, để cho cô tự mình tìm hiểu cuộc sống độc thân, học cách sống một mình mà không thấy sợ hãi, học cách tin tưởng anh miễn là cô cần, thì ngay lập tức anh sẽ đến bên cạnh cô.
Tuy rằng ngoài trời mưa đang rơi, nhưng cô vẫn không gọi điện thoại đến cầu cứu anh, có lẽ cô đang học cách kiên cường lên để đối mặt.
Anh làm sao có thể đi hủy hoại những nỗ lực của cô?
Anh lấy điện thoại ra, hoảng hốt đợi cô gọi điện thoại, mà sao nhạc chuông vẫn không vang lên.
Tiếng sấm từng đợt từng đợt ầm vang lên, hối thúc nhịp tim Ôn Triệt càng cuồng loạn tăng tốc, anh nắm chặt song cửa sắt, trán tì lên những thanh kim loại lạnh lẻo.
Sẽ không sao đâu, Vũ Đồng, sấm sét rất nhanh sẽ hết, đừng sợ đừng sợ, hãy dũng cảm lên. Dũng cảm một chút thôi! Anh thầm mặc niệm trong lòng, cảm giác giống như một người cha đang huấn luyện cho đứa con gái nhỏ của mình không còn sợ hãi bóng tối trong phòng mà yên tâm một mình đi vào giấc ngủ.
“Đừng sợ đừng sợ, anh đang ở bên cạnh em, ngay bên ngoài cửa mà thôi, em sẽ không có việc gì.” Anh khàn giọng thì thầm, biết rõ là cô sẽ không thể nghe thấy nhưng vẫn cứ ngu ngốc lặp đi lặp lại vài lần.
Cố nén sự kích động và bối rối, anh chờ cho đén khi sấm sét ngừng hẳn, cơn mưa cuối cùng cũng đã tạnh dần đi chỉ còn lại những hạt mưa bay bay.
Ôn Triệt liên tục gọi điện thoại không ngừng.
“Alo.” Để đến khi hồi chuông lần thứ hai vang lên Vũ Đồng liền bắt máy trả lời điện thoại. “Anh Triệt hả?”
“Ừ.” Giọng của cô nghe ra thật bình thản, anh thở phào một hơi.
“Em biết là anh sẽ gọi điện đến.” Cô nhẹ giọng cười, giọng điệu cũng rất thoải mái. “Em đã về đến nhà, bây giờ đang tắm, anh an tâm đi.”
“Em đang tắm?” Anh ngạc nhiên.
“Vâng, lần trước em đi mua sắm với Lily và các bạn có mua rất nhiều tinh dầu nha!” Cô hào hưng nói: “Lúc này thì đang dùng mùi hoa hồng, rất dễ chịu.”
Ngoài trời thì đầy sấm sét, còn cô lại ở bên trong phòng nhàn nhã tắm?
Ôn Triệt không thể tin được.”Em… Vừa rồi không có nghe thấy tiếng sấm sét đánh sao?”
“Nghe thấy chứ.”
“Em không sợ?”
“Có một chút.” Cô ngượng ngùng thừa nhận.”Nhưng em vừa tắm, vừa lớn tiếng ca hát, cho nên nhanh chóng cũng qua.”
“Thế sao.” Anh cuối cùng cũng an tâm, khóe miệng nhếch lên, không khỏi mỉm cười.
Chú chim công nhỏ đáng yêu của anh, đôi cánh cũng đã cứng cáp lên rồi.
“Anh đang lo lắng cho em sao? Triệt.” Cô ân cần hỏi.
“Em không có việc gì là tốt rồi.” Anh thản nhiên trả lời.
Cô im lặng trong vài giây. “Triệt, Bây giờ em cũng biết được thì ra hạnh phúc cũng chỉ là bắt đầu từ những điều vụn vặt trong cuộc sống.”
“Ồ?” Đôi mày thanh tú nhướng lên. “Như thế nghĩa là thế nào?”
“Ví dụ như tan ca mệt mỏi về nhà, được nhàn nhã nằm trong bồn tắm.” Vũ Đồng từ từ giải thích: “Ví dụ như đi KTV ca hát với bạn bè, rồi mọi người bởi vì một việc gì đó cùng nhau cười đùa; giống như lúc trả lời điện thoại thì nghe khách hàng khen em có chất giọng rất êm tai; hay như ông chủ cho gọi em vào văn phòng, rồi khen em làm việc rất cố gắng. Còn có lúc mặc quần áo mới đi làm, nhìn thấy ánh mắt ái mộ của đồng nghiệp nam a.” Cô hơi chút cười nhẹ. “Anh đừng tức giận, em chỉ là nói ví dụ mà thôi.”
“Anh không tức giận.” Anh nhẹ giọng thì thầm, mặc dù trong lòng đã tràn đầy đều là vị chua.
“Nhưng mà, thời gian hạnh phúc nhất của em, vẫn là được ở cùng với anh.” Cô ngượng ngùng thở nhẹ một hơi. “Như lúc chúng ta hẹn hò anh đã cười rất dịu dàng với em, hay như lúc này đây, anh biết em sợ sấm sét thì vội vã gọi điện thoại tới để an ủi em. Em thật sự cảm thấy, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.”
Cô nói rất nhỏ nhẹ, nhưng anh vẫn nghe được rất rõ ràng.
Cô cảm nhận được hạnh phúc, anh đã làm cho cô cảm thấy đư