
Tác giả: Lăng Nhược Dạ
Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015
Lượt xem: 134627
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/627 lượt.
ể chữa khỏi…”
Mộ Cẩm Cẩm gấp gần chết cầm khăn tơ lụa ngồi một bên không ngừng thấm mồ hôi lạnh trên trán cho hắn:” Đừng tùy hứng, bọn họ cũng là vì muốn suy nghĩ của thân thể của chàng…”
“Khụ khụ… Cẩm Nhi, trẫm không thể bởi vì nguyên nhân thân thể suy yếu mà làm trở ngại triều chính, những ngày gần đây, bên ngoài đang có tin đồn một nhóm người muốn thành lập một triều đình nhỏ, nếu như loại tin đồn này không được ngăn lại, chỉ sợ bọn họ một khi đã lớn mạnh, sẽ đối với triều đình bất lợi… Khụ khụ khụ…”
Kịch liệt ho khan làm chúng thái y không khỏi đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh, Mộ Cẩm Cẩm mới vừa còn khẩn chương gần chết đột nhiên vỗ mạnh vào đầu một cái.
“Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Vừa nói, nàng vừa chạy nhanh ra ngoài tẩm cung, không lâu sau, nàng vừa hưng phần trùng trùng chạy trở lại đặt mông ngồi vào trước giường Tây Môn Liệt Phong, trong tay còn nắm một vật thể màu trắng người ngoài nhìn vào thấy có chút kỳ quái.
“Những thứ này là thuốc viên do sứ giả tây phương lần trước tới quốc gia chúng ta tặng, một người là An Đức Lỗ đại thúc nói cho ta biết, đây là dược liệu chữa cảm mạo mà đế quốc Frankish của họ mới nghiên chế ra, trải qua rất nhiều nghiệm chứng lâm sàng, chứng minh chỉ cần uống thuốc này sau ba ngày bênh tình so với khỏi hẳn không sai biệt lắm, ở thời đại này của các ngươi có thể không ai biết được viên thuốc này, nhưng ở thể kỷ hai mươi mốt của chúng ta, bệnh nhân sau khi ngã bệnh cũng sẽ uống loại thuốc tây này, vừa dễ dàng vừa nhanh khỏi…”
“Hoàng hậu, điều này trăm vạn lần không được a, hoàng thượng là long thể ngàn vàng, nếu như sau khi uống thứ đồ này vào, cựu thần sợ sẽ có hậu quả không tốt.”
“Yên tâm đi, những thứ thuốc tây này hiệu quả rất tốt, trước đó vài ngày ta có cảm giác mình bị đau đầu sau khi uống hai bữa thuốc, thân thể rất nhanh trở lại như bình thường…”
“Nhưng là…”
“Trẫm uống!” Tây Môn Liệt Phong nằm trên giường lấy khửu tay chống đỡ nửa thân trên của mình, hắn nhận lấy viên thuốc màu trắng trong tay Mộ Cẩm Cẩm, vừa muốn nhét vào trong miệng, Mộ Cẩm Cẩm liền vội vàng ngăn cản động tác của hắn.
Đại Họa Giáng Xuống Đầu
“Liệt Phong, uống thuốc tây không phải cứ thể là nuốt xuống, Tiểu Đức Tử, đi lấy chén nước ấm.”
“Vâng, thưa nương nương!” Không bao lâu, nước ấm đưa tới, Tây Môn Liệt Phong được Mộ Cẩm Cẩm hầu hạ, uống hai viên thuốc, mặc dù có chút đắng, nhưng so với thuốc bắc, cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi thái y đồng loạt lui xuống, Mộ Cẩm Cẩm tìm một tấm khăn tay lớn, sai người mang đến một chậu nước nóng, nàng không ngừng đem khăn tay ấm thấm mồ hôi trên trán hắn.
Tây Môn Liệt Phong được nàng cẩn thận hầu hạ chăm sóc ở trong mơ mơ màng màng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng:” Cẩm Nhi, đã rất muộn, mau nằm xuống nghỉ ngơi chút đi…”
“Không được, ta phải chờ tới khi chàng hạ sốt, nếu không ta sẽ không an tâm, đừng suy nghĩ quá nhiều, biết điều nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhiều một chút, ta không có việc gì.”
“Ngày hôm qua hoàng huynh đã hạ chỉ phái ta ra kinh để đi điều tra chuyện bọn loại đảng âm mưu lật đổ triều đình rốt cuộc có thực hay là không, hoàng huynh vốn định để cho ta ba ngày sau mới lên đường, nhưng bởi vì ta tạm thời có việc, cho nên tính toán ngày mai sẽ lên đường…”
“Chuyện gì, có thể nói cho ta? Chờ sau khi Hoàng huynh ngươi bệnh tình tốt lên, ta cũng có thể chuyển cáo lại cho hắn.”
“Cái này…” Tĩnh Phi tựa hồ có chút khó nói:”Chính là lần trước… ta cùng hoàng hậu có nhắc đến vị cô nương kia một lần, kể từ sau khi nàng đột nhiên biến mất khỏi vương phủ, ta vẫn luôn truy tìm thân ảnh của nàng, vài ngày trước mấy thủ hạ ta phải đi đã nói cho ta biết, nàng rất có thể xuất hiện ở vùng đất phía nam, cho nên ta nghĩ thừa dịp không có việc làm, muốn lên đường trước.”
“Nga, nguyên lai là vì một tiểu nữ nhân nha.” Cẩm Cẩm nở nụ cười xấu xa:” Còn tưởng rằng ngươi là một khổi đại đầu gỗ, không nghĩ tới cũng có người yêu a.”
“Hoàng hậu nương nương…” Tĩnh Phi bị nàng trêu chọc có chút đỏ mặt.
Hai người ở chỗ này nói chuyện to nhỏ, Tây Môn Liệt Phong ở trên giường thì lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cười thanh thúy truyền vào trong tai hắn, khẽ mở hai mắt mỏi mệt ra, hắn hoảng hốt nhìn thấy Cẩm Nhi của hắn đang cùng đệ đệ của mình đứng ở cửa thấp giọng nói gì đó, thỉnh thoảng, Mộ Cẩm Cẩm còn lộ ra nụ cười khả ái, mà đệ đệ của hắn, trên gương mặt tuấn tú thỉnh thoảng có chút ửng hồng.
Nhìn trạng diện của bộ dạng này, làm lồng ngực của hắn khó có thể ức chế kìm nén, ghen tỵ nồng đậm cũng từ từ nảy sinh trong lòng, chỉ chốc lát sau, Mộ Cẩm Cẩm cùng Tĩnh Phi sánh bước đi cách xa khỏi phía cửa phòng, mà đầu của hắn, thì càng ngày càng mơ màng, ý thức dần dần trở nên không còn rõ ràng như trước nữa.
-|- -|- -|- -|-
“Hoàng thượng… Hoàng thượng…”
Không biết qua bao lâu, sau khi nghe được có tiếng gọi, Liệt Phong cố gắng mở hai mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng, nhưng người xuất hiện ở bên giường dĩ nhiên lại