
Tác giả: Tâm Thường
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341170
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1170 lượt.
hể không bội phục Cố Lạc.
Người khác không biết còn chưa tính, cô đã biết Chử Dư Tịch cái tên này là cấm kị của Thi Dạ Triêu còn dám như vậy ở ngay trước mặt vạch trần thương thế của hắn, thật sự là dũng khí rất nhiều.
Cố Lạc đi tới chỗ Nhan Hạ đón con trai tử, Lục Kya Việt nhìn cô thật sự không có việc gì mới buông lỏng tâm tình."Không phải nói người ta là một nhân vật nguy hiểm sao? Mẹ vẫn cùng người ta lêu lổng đến bây giờ mới về nhà? Các người đã làm gì rồi hả?"
Không biết phải giải thích những thứ này như thế nào với Lục Kya Việt, nói bậy khẳng định lừa gạt không được tiểu tinh linh này, Cố Lạc nói quanh co nửa ngày cũng không nói chút gì ."Không phải con cho rằng đây là nguy hiểm sao, đây là chuyện giữa người lớn với nhau, con hiện tại còn chưa hiểu, tóm lại mẹ không phải là bình an trở lại sao?"
Nhan Hạ chuyên tâm làm mặt nạ, lười phải vạch trần cô. Cố Lạc sắp xếp lại túi sách của Lục Kya Việt, đem mũ lưỡi trai đội lên trên đầu nó."Nhan Hạ, chúng ta đi."
Lục Kya Việt đi theo cô đi tới cửa trước đổi giày, chợt nhớ tới một chuyện, từ trong túi móc ra điện thoại di động của cô."Mẹ, Er¬ic gọi điện thoại tới cho mẹ, bảo mẹ gọi lại cho chú ấy."
Cố Lạc tay run lên, điện thoại di động thiếu chút nữa không có bắt được.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Lạc vẫn vì chuyện này mà buồn rầu, đi làm cũng không có tinh thần.
Nhan Hạ đương nhiên biết cô tại sao không dám gọi điện thoại trả lời cho Thi Dạ Diễm, trước khi sắp tan ca chạy tới phòng làm việc của cô."Cậu biết bộ dáng cậu bây giờ giống cái gì không? Như vợ bị chồng bắt gian, trong đầu hoảng loạn a."
"Nếu để cho mình từ trong miệng cậu nghe thấy loại lời nói này, mình gọi Từ Ngao tới đây thu thập cậu." Cố Lạc vùi đầu sau đống tài liệu cố làm ra vẻ rất bận rộn."Không phải tan việc sao? Tại sao còn chưa đi?"
"Ít lấy Từ Ngao hù dọa mình." Nhan Hạ cười không có lương tâm, "Vẫn quên không có hỏi cậu, Thi tiên sinh kỹ thuật như thế nào?"
"Chẳng ra làm sao, tệ hết biết rồi." Cố Lạc nói lời này một chút cũng không cảm thấy chột dạ, ngược lại có loại cảm giác vô cùng tồi tệ.
Nhan Hạ lập tức liền lấy tài liệu trong tay gõ đầu của cô."Còn nói với mình các cậu không quan hệ, xem mình là người mù hay là xem mình là kẻ ngu, nhìn ánh mắt của anh ta nhìn cậu cũng không đơn giản, ngay cả con trai của cậu cũng biết hai người các cậu có vấn đề, nói, các cậu từng có mấy lần?"
Cố Lạc có chuyện từ trước đến giờ đều không dối gạt Nhan Hạ, chỉ riêng chuyện này cô một chữ cũng không muốn nói.
"Nhất định là có chuyện gì không muốn cho người khác biết." Nhan Hạ rốt cuộc cái gì cũng không có hỏi ra, lời nói xoay chuyển."Không nói cũng không sao cả, chỉ là các cậu hiện tại tính toán chuyện gì? Anh ta cố ý theo đuổi cậu?"
"Vậy mình thật là vinh hạnh." Cố Lạc cho cô một cái cười lạnh khoa trương."Mình và anh ta không có việc gì, không ai nợ ai rồi."
"Cậu ngày đó tính lấy thân trả nợ?" Nhan Hạ lắc đầu, lấy giọng của người từng trải vỗ vai chị em tốt."Chị nói cho em biết, một buổi tối đối với đàn ông mà nói, xa, thiếu xa, có một số đàn ông, nếu như cậu thiếu hắn cái gì ngàn vạn đừng cho là đồng giá trả lại liền ok rồi, bọn họ chính là cho vay nặng lãi, sẽ cùng cậu không ngừng đòi lợi tức, yên tâm, khi cậu không có thỏa mãn hắn triệt để, hai người không xong đâu."
"Cậu đừng rủa mình!"
Nhan Hạ nói lời này Cố Lạc mí mắt nhảy dựng, chợt nhớ tới lần nhiệm vụ vài tuần trước kia, Thi Dạ Triêu nói: vốn là em chỉ thiếu anh một buổi tối, nhưng bây giờ thiếu anh một cái mạng, chuẩn bị lấy gì trả anh?
Cố Lạc đón Lục Kya Việt tan giờ học, ở dưới lầu nhìn thấy xe Thi Dạ Diễm đỗ ở đó. Vẫn không có điện thoại lại cho anh, liền dự cảm được không sớm thì muộn cũng phải gặp anh. Người đàn ông này một thân tây trang thẳng đứng tựa vào bên cạnh xe, cũng không gọi cô, lại chờ cô phát hiện ra mình.
Cố Lạc muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được, Lục Kya Việt thành thực khiến cô nhức đầu, lôi kéo váy của cô đi tới. Cố Lạc nhắm mắt đối với Thi Dạ Diễm cười một tiếng: "Chào."
Lục Kya Việt cung kính lễ phép chào hỏi cùng Thi Dạ Diễm, tiểu Trà Diệp từ sau lưng ba cười hì hì lộ ra cái đầu nhỏ: "Kya Kya!" Cô đã bịch bịch bịch chạy tới nhón mũi chân lôi cánh tay hắn cho Lục Kya Việt một cái hôn lên mặt.
Lục Kya Việt tuổi không lớn lắm, tính tình trầm ổn so với đứa trẻ bình thường rất nhiều, dù là vui mừng cũng sẽ không thấy nó cười to, có thể thấy tiểu Trà Diệp vẻ mặt của nó luôn là không tự giác buông lỏng rất nhiều."Ân Ân."
Thi Duy Ân là tên thật của tiểu Trà Diệp, hình như mọi người sớm quên tên tuổi tiểu cô nương này, chỉ nhớ rõ nhũ danh của nó, chỉ có Lục Kya Việt sẽ gọi nó như vậy.
Hai đứa trẻ ríu rít chơi ở một bên, trái lại làm Cố Lạc buông lỏng tâm tình khẩn trương."Thế nào lại rảnh rỗi như vậy?"
"Em đã bận rộn như vậy, ngay cả điện thoại cũng không có thời gian gọi cho anh, không thể làm gì khác hơn là anh tự mình tới đây, xem một chút có cái gì có thể giúp được em."
Thi Dạ Diễm nói một hồi khiến Cố Lạc không nén được giận, "Quả thật rất bận