Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Tác giả: Không Không Vu Tử

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 134975

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/975 lượt.

hích anh cơ.” Tề Phàm lại cầm lấy tay anh để lại.
“Nhưng mà anh không thích em.” Lại rút tay về, khắc chế nắm chặt tay, thầm mắng mình là cầm thú, Phàm Phàm vẫn còn là đứa nhỏ a, anh sao có thể nổi xúc động được.
“Vì sao không thích?” Giọng Tề Phàm mang theo tiếng nức nở.
“Phàm Phàm, trên thế giới này, chỉ có chuyện này là không có đạo lý, cũng không có nguyên nhân , thích thì thích, không thích sẽ không thích, không có lý do gì cả. Chờ Phàm Phàm trưởng thành, sẽ hiểu được.”
Rồi rất nhiều năm sau, Tề Phàm vẫn muốn hỏi Lạc Kì những lời này, những vẫn rất đau lòng. Lạc Kì , giờ em đã trưởng thành, vì sao, vẫn không hiểu rõ đạo lý trong đó?
======
Tan học hôm đó, Lạc Kì hưng phấn nói cho cô, anh muốn đi du học, anh rốt cục không phải mỗi ngày bị mẹ lải nhải, bị ba ba phiền rồi.
Anh rất vui vẻ, Tề Phàm lại rất khổ sở, nơi đó thật xa, Cô giường như sẽ không còn được gặp lại anh Tiểu Kì của cô nữa.
Tề Phàm khóc, khóc.
“Nhóc bánh trôi, đừng khóc, anh Tiểu Kì sẽ cho viết thư cho em.”
“Thật không?”
“Thật, thật ”
“Thế anh Tiểu kì, phải viết đấy, nhất định phải viết đấy!”
“Nhất định viết.”
Nhưng mà, Lạc Kì không có tuân thủ hứa hẹn, năm năm, ngay cả cái bưu thiếp cũng không có kí qua!
Tề Phàm chưa từng ngừng viết thư cho anh, nhưng anh một phong cũng không có hồi lại.
Tề Phàm gọi điện thoại cho anh, anh chỉ nói hai ba câu có lệ hơn nữa, mỗi một lần, bên trong đều có giọng của con gái.
Tề Phàm cũng từng trong đêm giao thừa nghe bác Lạc mắng anh trong điện thoại.
“Lễ năm mới, cũng không trở về gặp mặt, ngoại quốc có gì tốt! Ngoại quốc mặt trăng tròn hơn ở Trung Quốc à? Cái gì! Mày cái con thỏ nhỏ, thằng nhãi con, mày mà dám lấy con gái ngoại quốc, mang nó về, tao sẽ từ mày! Xú tiểu tử!”
Tuy rằng nói chua ngoa, nhưng nghe ra, bác Lạc vẫn rất vui. Lạc Kì rất giỏi, mới bốn năm đã lấy ba cái bằng, còn cùng bạn học mở công ty nhỏ, rất năng động. Giường như, anh thật sự tính ở lại bên đó.
Tề Phàm cảm thấy, Lạc Kì càng ngày càng cách cô xa.






Gặp lại
Thầy giáo vừa mới nói tan học, Tề Phàm đã là người đầu tiên xông ra ngoài.
“Phàm Phàm, cậu chưa ăn cơm mà!” Bạn tốt gọi cô, cô không dừng bước, quay đầu xua tay với bạn.
“Mình có việc, muốn ra ngoài một chuyến.
Tề Phàm tới trước cửa hàng bán hoa mua hoa, rồi đánh xe đi bệnh viện.
“Không để ý tới anh nữa, em vào xem bác Lạc.” Ánh mắt anh làm cho cô có chút tâm hoảng, xoa xoa mắt, bước vào phòng, không biết bộ dáng ngạc nhiên của cô làm xiêu lòng người biết bao.
“Nghe có người đến, hóa ra là Phàm Phàm. Mau vào, mau vào đi. Kỳ thật cháu đó mà, không cần ngày nào cũng tới đâu, người ở đây có mà, cháu vừa phải đi học vừa phải coi bác Lạc, rất vất vả .” Bà Lạc thấy Phàm Phàm đến, nhiệt tình tiếp đón, Lạc Kì cũng đi theo vào phòng bệnh.
“Nhưng , cháu không tới cũng không an tâm. Hơn nữa cũng không xa, vất vả gì đâu ạ.” Khoác tay bà Lạc, khuôn mặt nhỏ bé cọ cọ vào người bà, như con mèo con đáng yêu, Lạc Kì không khỏi vì vẻ lơ đãng của cô mà nheo mắt.
“Đứa nhỏ này, thật sự là tri kỷ.” Bà nói xong, nhìn về phía Lạc Kì, Lạc Kì hoàn hồn, làm bộ không nghe không xem đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
“Bác Lạc hôm nay có tốt hơn không ạ.” Buông bà Lạc, cô đi về phía giường bệnh.
“Tốt hơn nhiều, vừa rồi còn ăn chút cháo.” Bà Lạc trả lời, chưa thể nói, bác Lạc cũng chỉ cười gật đầu.
“Thế ạ, cháu biết bác Lạc tuyệt nhất mà.” Cho hoa vào bình, Phàm Phàm chống đầu gối quì xuống nhìn bác Lạc, ông còn cười lớn hơn.
“Xú tiểu tử, nhìn xem Phàm Phàm người ta đi, con đến một lúc rồi mà còn đứng một xó! Còn không đi lấy cho Phàm Phàm nước uống.” Thấy Lạc Kì thật sự tính làm pho tượng, rốt cuộc Bà Lạc đành phải dùng món thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, sai gì làm nấy.
“Dì à, không cần, con không khát, buổi chiều con còn có buổi học, con đi luôn mà.” Tề Phàm nâng cánh tay bà Lạc, ngượng ngùng nhìn Lạc Kì.
“Vậy con ăn cơm chưa, để Lạc Kì mang con đi ăn cơm.”
“Không cần đâu, con ăn qua rồi.”
Lạc Kì nhíu mày, mẹ mình rõ là có ý, rõ ràng trong nhà đầy đồ ăn, bà lại cứng rắn muốn anh mang Tề Phàm đi ăn, sợ là lại muốn tạo cơ hội cho bọn anh.
Gần một hai năm này, mẹ thường nhắc tới Tề Phàm trong điện thoại, cô đã trở thành một phần tử trong nhà anh, thậm chí mọi việc lớn nhỏ trong nhà cô đều biết.
Anh biết, nhất định là Tề Phàm đánh thuốc mê hai vị nhà anh. Anh không thích cuộc sống bị an bài, cho nên đối với nhiệt tâm của mẹ, anh vẫn có thái độ ôn hoa, giờ bà rõ ràng muốn để hai người một chỗ, anh tất nhiên không nguyện ý.
MàTề Phàm cự tuyệt lại làm cho anh có chút không thoải mái, thật là khách khí, hay là lạt mềm buộc chặt a.
“Thế, Lạc Kì, thằng ngốc con phụ trách đưa Phàm Phàm về trường nhé.”
“Dì à, thật sự không cần, con tự đi xe cũng được mà.”
“Con đừng cự tuyệt, cự tuyệt mẹ cảm thấy sinh ra cái thằng này chả dùng vào việc gì, ta bay tới Mỹ với nó cũng không thể.” Thấy cô vẫn cự tuyệt, anh thật muốn nhìn một chút