XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Liên Minh Phe Thất Tình

Liên Minh Phe Thất Tình

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341372

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1372 lượt.

ngả ra sau tựa vào lưng ghế, cười nói: “Tôi đã bỏ qua từ lâu rồi”.
“…Lại nói dối”.
Đừng lần nào cũng lôi mặt nạ cười xấu xa ra như thế, thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng áp lực trong lòng một chút chứ!
“Thật đấy. Nên hết giờ làm, tôi muốn chơi bời hưởng thụ”.
“Này… anh cũng đừng hồi phục nhanh thế chứ?”.
Tạ Tử Tu nhướn mày nói: “Hồi phục nhanh cũng không được?”.
“Chuyện đó, nhanh quá cũng không khỏe đâu”. Nhan Miêu ngẫm nghĩ một lát, rồi đột nhiên hiểu ra, “A, tôi hiểu rồi, thực ra anh đang tìm chỗ để dựa dẫm, lấp chỗ trống đúng không?”.
Tạ Tử Tu nhìn đồng hồ treo tường, cầm túi tài liệu đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói: “Tôi về đây”.
“Này!”. Nhan Miêu theo sau anh ta, muốn về theo lại nhớ ra tài liệu mình cầm vẫn chưa đưa tới nơi cần, đành hét với theo bóng lưng anh ta: “Này này, làm người không thể sa ngã như thế được…”.
Cô dốc lòng tốt với anh ta như thế, kết quả là Tạ Tử Tu còn cố ý dằn vặt cô, sải bước dài bước vào thang máy. Hại cô vắt chân chạy đuổi theo. Thấy cô sắp không đuổi kịp, cũng không ấn nút giữ thang máy giúp cô, chỉ cười cười nhìn cô giậm chân bên ngoài cánh cửa thang máy dần dần khép lại.
Vất vả lắm mới đi thang máy khác đuổi theo xuống, tới tầng hầm đậu xe của công ty thì thấy xe Tạ Tử Tu đang ở đó, nhìn như sắp khởi động, Nhan Miêu vội vàng nhào tới, giật cửa mở ra, cuống cuồng chui vào trong.
Tạ Tử Tu cười nói: “Thư kí Nhan cũng muốn chơi bời hưởng thụ với tôi à?”,
Nhan Miêu vẫn còn thở hổn hển, hoàn toàn nói không ra hơi, đáng ghét, cũng không nể mặt cùng hội cùng thuyền, cho thư ký như cô phúc lợi tốt một chút.
“Anh, anh muốn đi chơi ở đâu?”.
“Đương nhiên là hộp đêm rồi”.
Trong đầu Nhan Miêu lập tức hiện lên các loại hình ảnh dâm loạn, vội vàng tóm lấy anh ta: “Này, đừng đi hộp đêm, chỗ đó chẳng có gì tốt đâu! Mà nghe đồn có người bán ma túy nữa!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Hộp đêm có nhiều gái đẹp lắm”.
“… Nhưng mà, chỗ đó đèn mờ như thế, anh căn bản không biết rốt cuộc người ta trông như thế nào. Nhỡ đâu mang về mới phát hiện… thế không phải là… bi kịch sao…”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Ừ, nói cũng đúng…”
Nhan Miêu khí khái vỗ vỗ ngực: “Muốn mượn rượu giải sầu, tôi uống với anh là được rồi”. Bớt đi mấy nơi không lành mạnh đó, có ích cho việc bồi dưỡng nhân sinh quan đúng đắn lành mạnh.
Tạ Tử Tu chống má ra chiều suy tư: “Cô muốn tôi không đi hộp đêm. Mà tối nay ở cùng với cô, cô nam quả nữ, trong cùng một phòng, uống rượu?”.
“…”. Sao nghe ra đáng sợ thế.
Tạ Tử Tu lại cười một cái: “Cô chắc chứ?”.
Nhan Miêu run rẩy nói: “Không, đương nhiên không phải cô nam quả nữ rồi”.
“Hả?”.
“Không phải còn có Darwin sao”.
“…”
Thế là hai người tới cửa hàng gần khu nhà Tạ Tử Tu mua một tá bia, thêm túi to túi nhỏ rau dưa hải sản thịt thà nữa.
Darwin hiển nhiên rất vui sướng với chuyện này, từ lúc hai người vào nhà đã nhảy nhót không ngừng, nhiệt tình quẩn quanh chân hai người, không nghỉ ngơi lấy một phút.
Nhan Miêu đặt túi đồ thức ăn xuống, ôm lấy đầu nó hôn một cái, nó cũng vô cùng phấn khỏi đáp lại, liếm tới mức mặt Nhan Miêu toàn nước bọt.
Tạ Tử Tu nói: “Darwin rất thích cô đấy”.
“Thế à?”.
“Cô coi nó sắp rửa mặt sạch sẽ cho cô rồi kìa”.
“Này, nó chỉ liếm người nào đưa nó ra ngoài đi dạo, cho nó ăn thôi”. Chó khắp thiên hạ này đều thế, cho ăn là thân.
Tạ Tử Tu lấy gói thịt bò trong túi đồ ra, đưa cô xử lí: “Chuyện đó à, Duy Duy cũng mua quà cho nó, thế nên tình cảm cũng tốt, nhưng nó không dám liếm cô ấy”.
Nhan Miêu không khỏi liếc mắt nhìn cái mặt vô tội của chú chó Labrador một cái, nghĩ thầm: Trông mày rõ là chậm chạp, hóa ra cũng biết nhìn người.






Nhưng vuốt ve bộ lông của nó, nhìn nó thân thiết bên chân mình, cứ giương đôi mắt hiền lành ẩm ướt ra thế, lại thấy rất đáng yêu.
Cứ nói chủ sao vật nấy, dựa vào ấn tượng của Tạ Tử Tu với cô, một người một chó này thật là không xứng với nhau. Darwin nhìn sao cũng không giống loại chó Tạ Tử Tu sẽ nuôi.
Hai người lấy hải sản làm nước dùng nhúng thịt bò, các loại rau dưa thịt thà nhúng qua nước dùng đều tươi ngon gấp bội, Darwin sung sướng chui qua chui lại dưới chân bàn cũng ăn được mấy miếng thịt, khung cảnh rất vui vẻ đầm ấm.
Hai người vừa ăn vừa xem ti vi nói chuyện, Darwin tinh lực dư thừa chạy qua chạy lại khắp các phòng.
Nhan Miêu tròn mắt nhìn Darwin tha cuộn giấy vệ sinh từ phòng vệ sinh ra tận phòng khách, kéo ra thật dài thật dài, rồi ôm lấy nó như ôm gối mà chơi vui vẻ hồi lâu, còn tha đôi giày da Giorgio Armani của Tạ Tử Tu ra gặm gặm mãi.
Nó chẳng những không xuất sắc, mà thậm chí so với những con Labrador cùng loại khác còn không thông minh lắm, hơi ngơ ngơ, lại hiếu động quá mức, lúc nào cũng gây rối.
Nếu xét theo tiêu chuẩn của mọi người, Darwin chỉ là loại chó tàm tạm, giá cả rất bình thường, tuy cô rất thích nuôi, nhưng nó tuyệt đối không phải là sự lựa chọn của những người có tiền.
Người có điều kiện, phần lớn hẳn đều muốn, thứ ở bên mình có th