
Tác giả: H.Y
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134360
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.
t rằng, họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, không chia lìa…
HẾT
NGOẠI TRUYỆN 3: Chuyện kết hôn!
Trong cảnh xanh mướt của rừng trúc, tiếng đàn thanh thoát, trong trẻo réo rắt. Nương theo tiếng nhạc, chàng trai nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bên bờ suối. Đi qua cây cầu nhỏ, chàng nhìn thấy một cô gái trong bộ váy màu xanh ngọc đang ngồi gảy đàn. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm về phía khu rừng trúc, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây đàn. Ở nàng toát lên vẻ tự nhiên nhưng không dung tục, thanh khiết nhưng không ảo mộng. Mải mê bị tiếng nhạc của nàng thu hút, chàng trai đã đứng trên cây cầu tự lúc nào không hay.
Nghe thấy tiếng động, ngón tay người con gái dừng trên dây đàn. Khi hai ánh mắt chạm nhau, chàng trai bỗng cảm thấy có một loại tình cảm xẹt qua trái tim mình, ánh mắt nàng cho người khác một cảm giác thật bình yên. Nhìn vào mắt nàng, chàng cảm giác như đang đứng trước một mặt hồ phẳng lặng rồi dần dần như bị chìm sâu vào đó. Đến khi nghe thấy tiếng gầm gừ nho nhỏ, chàng mới phát hiện ra sự thất lễ vừa rồi của mình. Chú chó nhỏ bên cạnh nàng đang nhìn chàng đầy cảnh cáo, còn nàng, khuôn mặt vẫn bình thản đến vậy.
- Cô nương, thật xin lỗi, tại hạ vừa rồi thất lễ.
- Công tử, ngươi bị lạc đường sao?
Giọng nói của nàng vang lên nhẹ nhàng mà trong trẻo khiến chàng trai lại một lần nữa đắm đuối.
- A thật ngại quá. Tại hạ là người chuyên đi khắp đất nước để ghi chép lại những câu chuyện cổ trong dân gian. Hôm nay, tình cờ đi ngang qua đây, nghe được tiếng đàn của cô nương liền theo tiếng đàn mà đến đây.
- Vậy sao? Tiếng đàn của ta có gì thu hút công tử sao?
- Không giấu gì cô nương, nghe tiếng đàn của cô nương, tại hạ cảm giác có một câu chuyện đằng sau nó.
Khi nghe thấy câu trả lời của chàng trai, nàng liền nở nụ cười, bàn tay bắt tay bắt đầu di chuyển trên những dây đàn.
- Vậy, để ta kể cho công tử nghe một câu chuyện được không?
- Tại hạ cầu còn không được.
Khi tiếng nhạc vang lên, giọng kể của nàng cũng bắt đầu.
"Ngày xửa ngày xưa, có lẽ cách đây đã rất lâu rồi, có một vị nữ pháp sư, nàng lớn lên trong một ngôi đền, ngày ngày công việc của nàng là chăm nom ngôi đền đó. Một ngày nọ, có một vị tráng sĩ đi ngang qua ngôi đền, dừng chân lại nghỉ ngơi. Lúc này, vị nữ tu đang đứng dưới tán cây từ xa đã nhìn thấy chàng tráng sĩ. Chàng mặc một bộ giáp màu bạc, bên hông đeo một thanh kiếm và một cây sáo bạch ngọc. Cả người chàng như tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời. Khi họ nhìn thấy nhau, họ đã biết cả đời này họ thuộc về nhau. Tráng sĩ trong bộ giáp bạc đó tên là Tử Hàn, còn người con gái tên là Mặc Vy.
Tình yêu của họ tưởng chừng sẽ kéo dài đến thiên trường địa cửu nhưng không ngờ một ngày kia chiến tranh xảy ra. Lúc đó, nàng mới biết Tử Hàn chính là con vua, giờ chiến tranh xảy ra, chàng buộc phải trở về bên cạnh cha mình. Nàng cũng là người hiểu chuyện, nàng hiểu chàng là thân nam nhi, sống trong trời đất phải để lại danh gì với núi sông. Nàng không giữ chàng ở lại, chỉ mong chàng có thể quay về. Ngày chàng ra đi lưu luyến trao cho nàng chiếc vòng tay có tên hai người là Hàn Vy làm vật đính ước. Đó là một chiếc vòng bằng bạc, có thiết kế khá đơn giản thành từng vòng như dạng cây leo bám theo cổ tay người con gái. Sau khi chàng ra đi, nàng ngày nào cũng ngồi hồi tưởng lại những kỉ niệm giữa hai người, những buổi chiều nàng gảy đàn, chàng thổi sáo.
Nhờ những kỉ niệm ấy, nàng cô đơn sống qua ngày, chờ ngày chàng trở về. Nhưng khi chiến tranh kết thúc, chàng không trở về. Sau bao ngày chờ mong, nàng quyết định đi tìm chàng. Ai ngờ ngày nàng tìm được chàng lại là trong đám cưới của chàng với công chúa nước láng giềng. Nghe dân chúng nói chiến tranh kết thúc, nước láng giềng muốn dùng hôn lễ này để cầu thân. Sau lễ thành hôn này, chàng sẽ lên ngôi thay cha. Nghe thấy câu này, trái tim nàng tan vỡ. Tình yêu của nàng cuối cùng cũng không thắng được trách nhiệm của chàng với thiên hạ. Mang một trái tim đau khổ, nàng nhờ một người chuyển cho chàng một gói đồ rồi bỏ đi. Khi chàng nhận được gói đồ, mở ra, bên trong là chiếc vòng mang tên Hàn Vy, kèm theo một bức thư của nàng, chỉ vẻn vẹn ba câu.
"Chàng cần thiên hạ, không cần ta. Trả lại chàng tín vật, liệu trái tim ta có thể lấy lại? Nếu có thể, kiếp này nguyện chưa từng gặp chàng."
Cầm chiếc vòng và bức thư trong tay, chàng lao đi như cơn gió, hòa vào màn đêm tìm nàng, nhưng đáng tiếc, đó cũng là lần cuối cùng, chàng nghe thấy cái tên Mặc Vy. Sau khi nàng ra đi, chàng vẫn lên ngôi và trở thành một vị vua tốt. Về sau, người dân trong thành luôn truyền miệng câu chuyện về vị vua hiền nhưng lúc nào cũng luôn mang tâm trạng u uất, buồn rầu. Đến trước lúc nhắm mắt xuôi tay, vị vua chỉ luôn miệng gọi tên một người con gái.
"Mặc Vy, kiếp này ta vì thiên hạ mà phụ nàng, kiếp sau, nguyện đổi cả thiên hạ để được ở bên nàng."
Khi tiếng đàn ngừng lại cũng là lúc câu chuyện của nàng kết thúc. Lúc này, nàng mới ngẩng đầu nhìn chàng trai.
- Công tử, câu chuyện đến đó là hết rồi.
- Kiều Vy, nàng đang làm gì vậy?
Khi ch