Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

Tác giả: hanhack119

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134573

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/573 lượt.

vì trò đùa dai của Cupid mà không cách nào kết hợp. Cô thường ảo tưởng, nếu Cupid không có trò đùa dai, hai người bọn họ rốt cuộc sẽ có nhiều hạnh phúc.
Nhưng là Tiểu Mỹ một câu phá đi lời nói dối này. Nếu không phải bị Cupid ái mộ bắn trúng, tự phụ như Apollon làm sao có thể sẽ yêu Daphne xinh đẹp lại bình thường?
Tình yêu của Apollon, là giả dối! Anh làm tất cả, bao gồm tất cả hành động lấy lòng Daphne, chẳng qua là một phần giả dối thôi...
Cho nên, vì để Dương Tuấn Ngạn tốt cô hiện tại làm tất cả, để cho mình trở thành "đứa trẻ không có linh hồn" trong miệng Tiểu Mỹ, cùng Apollon có cái gì khác nhau?
Cô thật... Không thương Dương Tuấn Ngạn sao?
Mất hồn gọi một chiếc tắc xi, Hàn Thiếu Đồng nói ra địa chỉ "Hòa phong", trong đầu không ngừng lặp lại cái vấn đề này.
Sau đó không lâu, tắc xi đến nơi, cô thanh toán tiền xe, đi vào phòng ăn.
"Tiểu thư." Một phục vụ đi lên trước.
"Làm phiền anh, tôi cùng Dương Tuấn Ngạn tiên sinh có hẹn trước." Hàn Thiếu Đồng tự mình thu thập xong suy nghĩ, lễ độ nói.
Phục vụ trong nháy mắt bị bề ngoài xinh đẹp của cô mê hoặc, sau một hồi khá lâu, mới thanh thanh cổ họng nói: “Dạ, Dương tiên sinh đã đợi lâu. Mời theo tôi đến bên này."
Phục vụ dẫn Hàn Thiếu Đồng đi tới một gian phòng kiểu Nhật nhỏ "Dương tiên sinh đang ở trong chờ cô, có cần gì xin nhấn chuông, chúng tôi sẽ mau chóng phục vụ."
"Cám ơn anh." Hàn Thiếu đồng cởi giày đi vào.
Nhìn thấy cha mẹ Dương Tuấn Ngạn cũng ở đây, Hàn Thiếu Đồng ngẩn ra, nhưng lập tức dịu dàng cười "Bác trai, bác gái."
"Tiểu Đồng, mời ngồi." Ông Dương ngồi tư thế "Xin", ý bảo Hàn Thiếu Đồng ngồi xuống trước.
Hàn Thiếu Đồng ngồi vào bên cạnh Dương Tuấn Ngạn "Làm sao anh không nói với em bác trai, bác gái cũng ở đây?" Cô thấp giọng oán trách hỏi anh. Hại cô một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có.
"Thật ra thì chuyện ngày hôm nay cũng cần cha mẹ anh đến." Dương Tuấn Ngạn khẩn trương ma sát đôi tay, bên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.
"Chuyện gì?" Chẳng lẽ là hôn sự? Hàn Thiếu Đồng nháy mắt mấy cái, cũng có khẩn trương hỏi.
"Phải... Phải..."
"Chuyện là như vầy" thấy con trai chần chờ không biết nói như thế nào, bà Dương rốt cuộc không nhịn được mở miệng. "Tuấn Ngạn nhà chúng tôi muốn giải trừ hôn ước cùng con."
Hàn Thiếu Đồng ngơ ngẩn "Ý của bác là..."
"Là Tuấn Ngạn nhà chúng tôi thực xin lỗi con, nó trừ con ra, ở bên ngoài còn lui tới cùng một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ kia mang thai đã hơn hai tháng." Bà Dương nói xong chuyện như một chuyện đương nhiên, một chút áy náy cũng không có. "Chúng ta không muốn cũng không thể để cho đứa trẻ Dương gia lưu lạc bên ngoài, cho nên bác muốn mau sớm để Tuấn Ngạn cưới cô ấy về nhà, khiến đứa trẻ có một danh phận."
Làm sao có thể? Anh... Bắt cá hai tay?!
Nội tâm khiếp sợ khiến Hàn Thiếu Đồng quên phản ứng, chỉ có thể ngây ngốc nguýt nhìn vị hôn phu ─ không, là vị hôn phu tiền nhiệm.
"Tiểu Đồng, bác hiểu biết rõ nên thực sự xin lỗi cháu."
Dương Tuấn Ngạn kinh hoảng giải thích. "Nếu như em không để ý, anh nguyện ý sau khi kết hôn tiếp tục cùng em lui tới, bởi vì anh thực sự yêu là em." Anh tự cho là thông minh nói lên đề nghị này.
"Ý của anh là, anh phải cùng người ta đính hôn rồi ngoại tình với tôi?!" Thì ra là lạnh cứng ở tri giác, mà nghe cái tên vô sỉ này đề nghị thì trong nháy mắt hóa thành lửa cháy rừng rực mãnh liệt.
"Đúng, hơn nữa Tiểu San tuyệt không để ý, tin tưởng em cũng sẽ không để ý, đúng không..."
"Pằng" 1 tiếng tát tay, cắt đứt lời nói Dương Tuấn Ngạn.
Dương Tuấn Ngạn kinh ngạc che má trái, nhìn cô gái nhỏ trước mắt lửa giận ngút trời, không tin cô là thế nhưng ở bàn tay lại đánh ra lực đạo lớn như vậy.
Anh cắn răng, giống như bị cô cắt đứt...
Hàn Thiếu Đồng gầm nhẹ: “Anh sai lầm rồi! Bà cô nãi nãi tôi con mẹ nó cực kỳ để ý!" Cô dùng hết hơi sức cho anh một cái tát tay phải, làm lòng bàn tay cảm thấy tê dại.
Cha mẹ Dương gia sợ hãi kêu ra tiếng.
"Cô là tại sao vậy? Tuấn Ngạn, có đau hay không?" Bà Dương đau lòng tiến nhanh tới kiểm tra "thương thế" con trai.
Cô là tại sao vậy? Bà già này vẫn còn có mặt mũi hỏi mình!
Hàn Thiếu Đồng chuyển sang Dương Tuấn Ngạn, anh kinh hoảng lui về phía sau, sợ cô lại một bàn tay oanh thượng mặt của anh.
"Anh! Tôi cho anh biết, hôm nay không phải anh đá tôi, mà là bà cô tôi đá cái tên đê tiện này! Nếu là anh dám tại bên ngoài nói hưu nói vượn, cẩn thận tôi đem răng anh từng viên một cũng cắt đứt!"
Một tay rút ra trâm cài tóc anh đưa, mặc cho tóc dài tán loạn tại vai, Hàn Thiếu Đồng giận dữ ngút trời đem trâm cài tóc dùng sức vỗ lên bàn.
Lấy tay nhỏ bé ra, trâm cài tóc bằng ngọc ở tay cô cậy mạnh tiếp theo yếu ớt vỡ làm hai.
Bà Dương cũng thấp giọng, vì cô thô bạo, hơn nữa trâm cài tóc này─ đó là Dương gia đời đời tương truyền cho dâu cả “Dương gia truyền gia chi bảo.”
Tóc dài xõa xuống, Hàn Thiếu Đồng thay đổi khí chất mới vừa dịu dàng, trở thành nữ thần xinh đẹp khêu gợi báo thù, quanh thân Liệt Diễm khiến người của Dương gia đầy đủ cảm nhận đượ


Old school Easter eggs.