
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341190
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1190 lượt.
ời.
"Vậy là anh mắc bệnh hoang tưởng, chuyển lên khoa thần kinh!" Âu Dương Ngâm không chịu ngẩng đầu lên.
Trình Mộc Dương nhịn cười, "Anh lên rồi, người ta nói bệnh của anh phải tìm bác sĩ Âu Dương mới được".
"Ở đây là khoa tim mạch".
"Không sai, cứ nhìn thấy một người là tim anh lại căng thẳng đập nhanh không ngừng".
Âu Dương Ngâm đỏ mặt, tức giận nói, "Anh đi nói liên thiên ở đâu đấy?"
"Đừng giận, anh đùa em thôi, anh đâu dám đi nói liên thiên", Trình Mộc Dương cười nói, "Ngâm Ngâm, em oai hơn ở bệnh viện Huệ Lợi nhiều!"
"Đương nhiên, ở đây em là bác sĩ chính thức". Âu Dương Ngâm nghiêm mặt nói, "Trình Mộc Dương tiên sinh, đây là hội chứng chu kì tim đập không đều, biện pháp duy nhất chính là rời xa người kia, không được nhớ đến cô ấy nữa, ảnh cũng phải xóa. Mắt không thấy thì tim không phiền, một thời gian sau sẽ đỡ hơn".
"Nếu như mấy năm cũng không đỡ hơn, cả đời đều không đỡ hơn thì phải làm thế nào?"
"Nhất định sẽ đỡ, không có ai không thể quên một người khác, thời gian là phương thuốc tốt nhất". Âu Dương Ngâm nhìn anh, "Mộc Dương, không cần đến đây nữa, ngoài ngàn dặm, quá xa xôi". Cô nhớ có lần giận anh, anh mở đĩa CD của Chu Kiệt Luân cho cô nghe trên xe, chính là bài hát \'ngoài ngàn dặm\', hình như hát về hai người bọn họ.
"Hết giờ làm anh tới đón em đi ăn cơm, nhất định phải đi, không được trốn, nếu không ngày nào anh cũng đến khám bệnh". Cô nói một hồi mà Trình Mộc Dương vẫn mắt điếc tai ngơ xoay người bước đi.
*** *** ***
Trình Mộc Dương đưa Âu Dương Ngâm tới một nhà hàng nằm giữa những cây xanh thấp thoáng, rất kín đáo. Đi vào xem, lối đi ngoằn ngoèo, khung cảnh nhã nhặn, Âu Dương Ngâm biết giá phòng VIP ở những nơi như thế này đều phải trên 30 triệu, cô không khỏi oán thầm. Mới tới thành phố H được mấy lần mà đã quen thuộc hết những chỗ ăn chơi phóng túng thế này rồi, đúng là dân chơi có khác!
Như biết cô đang suy nghĩ gì, Trình Mộc Dương cười nói, "Đừng mắng anh là dân chơi, hôm nay anh phải chiêu đãi hai vị khách rất quan trọng, phải thể hiện thành ý của mình".
"Anh chiêu đãi khách quan trọng thì liên quan gì đến em? Chẳng lẽ lại cần em làm cầu nối?" Âu Dương Ngâm không vui, "Lần trước em đã vất vả thế mà anh làm công sức của em đổ sông đổ biển không hề chớp mắt, lần này vì lí do gì mà em lại phải giúp anh?"
"Lần trước? Lần trước em cơ bản không có ý tốt!” Trình Mộc Dương nói, "Lần này không có em không được, bọn họ chỉ nghe em thôi".
Âu Dương Ngâm thật sự tức giận, "Tổng giám đốc Trình, cần em mời bố em đến không?"
"Anh đang có ý này, tiểu thư Âu Dương ạ!" Trình Mộc Dương kéo tay Âu Dương Ngâm đi vào trong, "Chúng ta đi gọi đồ ăn trước, anh còn không biết sở thích của hai vị đó!"
Âu Dương Ngâm có gắng giãy ra khỏi tay anh, "Anh làm cái gì thế? Diễn trò quen rồi à?"
"Người vẫn diễn trò là ai? Là ai khoác tay anh đi gặp các quan chức lớn nhỏ của thành phố H, khiến người ta cho rằng quan hệ của chúng ta không hề tầm thường? Anh đoán rất nhiều người cho rằng anh sẽ là rể hiền của bí thư đại nhân, đúng không? Ngâm Ngâm, em đúng là khảng khái, chuyện hiểu lầm lớn như vậy cũng không để ý!" Trình Mộc Dương cười lạnh nói.
"Em diễn trò vì ai, không phải là vì Trình thị nhà anh sao? Cho dù trước kia em có lỗi với anh nhưng không phải em đang cố gắng bồi thường sao? Còn bọn anh lại trêu đùa em một phen, đầu tiên là khiến em vất vả, sau đó là vứt bỏ như giẻ rách. Em đã chạy về tận đây, chạy xa như vậy rồi mà anh vẫn còn bắt nạt em!" Nước mắt Âu Dương Ngâm tràn ra, "Tất cả những chuyện đó em đều chấp nhận, Trình Mộc Dương, anh còn muốn thế nào?"
"Đừng khóc, em khóc thì anh biết làm thế nào?" Trình Mộc Dương nắm vai cô, "Anh giận vì em không nói gì cả mà chỉ làm khổ chính mình". Anh thở dài nói tiếp, "Thực ra khi đó em có nói ra anh cũng không làm gì được, nhưng anh nhìn mà thương không chịu nổi".
Âu Dương Ngâm đẩy tay anh ra, "Không được giả bộ, lần trước em đã nói rõ với anh rồi, chúng ta không thể làm gì được, không cần tự tìm phiền muộn nữa".
"Tiểu Vũ nói đúng, em đúng là trái tính trái nết, sau này qua cửa cẩn thận nó bắt nạt em, anh đã nhận lời nó là nhất định sẽ không giúp em đâu". Trình Mộc Dương nở nụ cười, "Em mà ngoan thì anh sẽ lén giúp em".
"Ai cần anh giúp, ai muốn qua cửa, Giang Nam non xanh nước biếc em không sống, lại đến nơi lạnh giá như vậy làm gì?"
"Thì ra em biết trước Tiểu Vũ đã thay đổi quan điểm, thế mà em còn đối với anh như vậy?" Trình Mộc Dương tức giận nhìn cô chằm chằm.
"Cô ấy cho rằng cô ấy vào QQ của La Tiểu Cương là em không biết? Giọng điệu kiêu ngạo đó thì giấu được ai?" Âu Dương Ngâm khinh thường.
"Em cố ý nói cô ấy có bệnh làm cô ấy tức gần chết!" Trình Mộc Dương cốc đầu cô, "Sao còn nghịch ngợm như vậy?"
Âu Dương Ngâm nghiêng đầu tránh, "Cô ấy còn nói đã làm em khóc, cô ấy rất vui vẻ".
Trình Mộc Dương vừa bực mình vừa buồn cười, đành nhỏ giọng dỗ dành, "Được rồi, quay lại chúng ta nghĩ cách chọc tức nó".
"Không cần lời ngon tiếng ngọt, nếu cô ấy không gật đầu thì anh có đến tìm