Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lười Phải Yêu Anh

Lười Phải Yêu Anh

Tác giả: Mạc Hề Động Kinh

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341369

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1369 lượt.

ải thích, vội vàng lao ra cửa.






Cả một buổi tối, Tô Thiên Thiên cứ đảo qua đảo lại trong phòng, đảo đến mức Âu Dương đầu váng mắt hoa, “Em đừng có đảo quanh nữa được không!”
“Chị bảo chuyện của chị Ninh San và ba em, em nên nói cho mẹ em biết hay là Ninh Xuyên?” Bây giờ cô cảm thấy chuyện này thực hoang đường đến mức không biết bắt đầu từ đâu.
“Ninh Xuyên bây giờ còn đang bận bịu với chuyện ba anh ta, chị nghe nói cả chồng bác cả cũng giúp mà vẫn chưa được thuận lợi kia kìa!” Âu Dương nói, “Nói cho anh ta biết, anh ta cũng đâu có về được, lại thành gấp bên này vội bên kia.”
“Anh ấy có về cũng chẳng được ích lợi gì.” Tô Thiên Thiên trả lời, “Trong lòng anh ấy lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ chị gái mình, em đoán, chỉ sợ Ninh San thực sự có chuyện gì với ba em, chắc anh ấy cũng sẽ tới trước mặt mẹ em sám hối tạ tội thôi, nhất định là cũng chẳng làm gì được chị anh ta cả.”
“Nói cho mợ đi, bây giờ tâm trạng của mợ đang cực kỳ kích động.” Âu Dương nghiêng đầu nói, “Cơ bản cũng chỉ là một mm dây dẫn đến ngòi nổ, đốt lên một cái, là không còn thời gian mà dập nữa. Em mà nói cho mợ biết chuyện này, chắc chắn mợ sẽ có thể lập tức trút hết sự tức giận lên người nhà họ Ninh, trực giác nói cho chị biết, mợ còn có thể bảo chồng bác cả không quan tâm đến chuyện của Ninh Xuyên nữa.”
Lần thứ năm Ninh Xuyên bước ra từ nhà của Lưu Minh, là vào một buổi tối, giờ đang là giữa hè, áo sơ mi của anh ướt đẫm, dính vào sau lưng, cảm giác ướt ướt dính dính.
Anh đứng trước cửa xe, không vội đi vào, muốn đón chút gió đêm mát mẻ.
Cố Âu đưa một bình nước cho anh qua cửa sổ xe, “Lên xe đi, bên ngoài đâu mát mẻ gì.”
Ninh Xuyên thở một hơi, nhận lấy nước, ngửa đầu uống một hớp lớn, “Hít thở một chút.”
“Vẫn chưa được?” Mấy lần này đều là Ninh Xuyên tới một mình, hy vọng có thể thông qua câu chuyện của cha mình, dùng thái độ thành khẩn để khiến Lưu Minh cảm động, lấy thân phận của Cố Âu mà đi cùng anh, lại có vẻ thái độ hơi cứng rắn. Hôm nay vừa đúng lúc ông cũng rảnh rỗi, liền lái xe đến trước nhà Lưu Minh đón Ninh Xuyên, thuận tiện hỏi thăm tình hình.
“Dạ.” Ninh Xuyên gật đầu một cái, cảm thấy nóng nực đến khó chịu, dốc nước đổ lên tay xoa lên mặt, gột bớt mồ hôi, sau đó lấy tay lau mặt, cặp mắt mệt mỏi dường như đã khôi phục lại tinh thần, “Hôm khác quay lại!”
“Trước kia cháu cũng cố gắng như vậy nến mới có được địa vị như bây giờ?” Cố Âu nói, mang theo sự tán thưởng, đúng là một chàng trai tốt.
“Nhưng cháu vẫn chưa làm đủ.” Ninh Xuyên cười nhẹ một cái, “Cho nên bây giờ còn phải cố gắng tiếp.”
Anh nói xong, bước lên trước mấy bước, định vứt chai nước vào trong thùng rác ven đường, ánh mắt chợt lóe, thấy chiếc rèm cửa đậm màu ở ban công lầu một đã được kéo ra, lộ ra gương mặt hơi tái nhợt của một thiếu niên, trong một khắc tầm mắt chạm vào nhau, rèm cửa lập tức bị hạ xuống, hơi rung động.
“Sao vậy?” Cố Âu thấy anh thất thần nhìn về phía ban công nhà Lưu Minh, gọi anh một tiếng.
Ninh Xuyên hồi hồn đáp lại, vẫn không kìm được nhìn về phía ban công một chút, rèm cửa đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Anh lên xe, xe chạy ra đường cái, anh cau mày, “Chú Cố, cháu đến nhà Lưu Minh rất nhiều lần, lần nào vợ của ông ta ra khỏi phòng cũng đóng cửa, cháu cho là đó là phòng ngủ nhà họ, không tiện để khách nhìn thấy, nhưng vừa rồi cháu mới để ý, gian phòng kia ban công đối diện với đầu đường, rèm cửa lúc nào cũng khép, không đến nỗi phòng ngủ ngay cả rèm cửa cũng không thể kéo ra chứ.”
“Trước kia cũng vậy sao?” Cố Âu vừa lái xe vừa hỏi.
“Trước kia cháu không lưu ý, hôm nay nghĩ mới thấy, trước kia cũng thế này, cho dù là ban ngày hay buổi tối, trời nắng hay mưa dầm, hình như ngay cả cửa sổ cũng không mở ra.” Ninh Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hơn nữa. . . Vừa nãy chỉ chớp mắt thôi, hình như cháu nhìn thấy một cậu thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, rất giống vợ ông ta, dáng vẻ có chút đau thương.”
“Lưu Minh có đứa con lớn như vậy cũng không kỳ quái.” Cố Âu nói, “Có điều cháu đã tới đó nhiều lần như vậy, không có lần nào gặp sao?”
“Kỳ quái chính là ở chỗ này.” Ninh Xuyên nói, “Vừa rồi cháu mới chú ý, cậu con trai lớn như vậy, chẳng lẽ cả ngày cứ nhốt trong cái phòng đó không mở cửa sổ không mở cửa phòng?”
“Ngược đãi trẻ em?” Cố Âu nghi ngờ.
. . .
“Tin tức lớn đây!” Khi Cố Âu gọi điện thoại cho Ninh Xuyên, giọng nói mang theo sự hưng phấn, “Lưu Minh đúng là có một cậu con trai, tên là Lưu Giang, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái thi tốt nghiệp trung học, nhưng mà ngày thứ hai khi đi thi tốt nghiệp, từ trường về đến nhà, đột nhiên gặp phải tai nạn giao thông, bị cán gãy hai chân, thành người tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, có lẽ là vì thế nên bị shock, cho nên tự nhốt mình trong nhà.”
“Như vậy ạ. . . .” Ninh Xuyên nhớ tới gương mặt đó, quả thực có một loại u buồn không giống người bình thường, “Thật đáng tiếc. Nhưng tin tức này đối với chúng ta chẳng có gì hữu dụng.”
“Ngược lại đấy!” Cố Âu cao giọng, “Ch


Duck hunt