
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134973
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/973 lượt.
in nhắn là Hoắc Lệ Minh. Anh có chút bất ngờ. Từ sau khi nói rõ mọi chuyện ở bệnh viện, cô ấy đã không còn liên lạc với anh nữa. Cô ấy cũng có lòng tự trọng của mình, sao bỗng nhiên hôm nay lại nhắn tin cho anh?
Liên Gia Kỳ chuẩn bị đọc tin nhắn thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe hơi gầm rú ở phía xa, âm thanh đó đang lao đến với tốc độ rất nhanh. Ngay lúc ấy, Điền Điền hoảng hốt thét lên tùe phía sau:
“Gia Kỳ, cẩn thận!”
Bất giác ngẩng đầu lên, Liên Gia Kỳ phát hiện một chiếc xe cách đó chừng tám chín mét đang lao như điên về phía mình. Anh không kịp tránh thì đã bị đâm rầm một cái, cả người bay lên…
“Gia Kỳ!”
Điền Điền thét lên xé ruột xé gan, vừa thét cô vừa lao về phía anh, cố sức đỡ anh nhưng căn bản là không thể. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn anh bị xe đâm bay lên không trung rồi ngã xuống. Trái tim cô cũng như ngã theo…
Sau khi Liên Gia Kỳ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Điền Điền cứ ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật mà khóc. Vợ chồng ông bà Liên nhận được tin dữ đều vô cùng lo lắng. Họ vừa ngồi nhấp nhổm đợi kết quả phẫu thuật, vừa hỏi Điền Điền về tình hình vụ tai nạn xe.
Điền Điền nức nở nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói: “Khi đó, Gia Kỳ đi ra bãi đỗ xe để lấy xe, khi được nửa đường, anh ấy rút điện thoại ra, hình như muốn đọc tin nhắn, đúng lúc đó, chiếc xe kia bỗng lao đến. Anh ấy mãi nhìn điện thoại nên không chú ý. Cháu đã thét lên bảo anh ấy cẩn thận nhưng chiếc xe lao với tốc độ quá nhanh, anh ấy không kịp tránh thì…”
Bà Liên mặt trắng bệch, vừa giận vừa lo: “Sao chiếc xe đó lại lao nhanh như thế?Rõ rang nhìn thấy có người đứng trước mặt mà còn không giảm tốc độ…”
“Người lái xe đó nói với cảnh sát là khi đó, anh ta đang mải gọi điện thoại nên không chú ý. Khi nhìn thấy Liên Gia Kỳ, anh ta cũng muốn phanh lại nhưng vội quá lại đạp nhầm chân ga.”
Sau khi gây tai nạn, người lái xe không hề bỏ chạy. Anh ta rất hợp tác, xuống xe gọi điện báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu. Bây giờ, người và xe đều đang bị cảnh sát tạm giữ. Chi tiết vụ tai nạn đã được ghi biên bản. Sau khi lấy lời khai của bên gây tai nạn, hai viên cảnh sát cũng đến bệnh viện lấy lời khai của Điền Điền. Kết luận, vụ tai nạ hoàn toàn do trách nhiệm của người lái xe nhưng có cảnh sát lắc đầy thở dài nói: “Cũng là do người bị nạn không may mắn. Khi đó, người lái xe đang gọi điện thoại, nhất thời phân tâm rối trí, đạp nhầm chân phanh thành ga nên mới thành ra như vậy. Nếu người bị thương cẩn thận một chút, không cắm đầu nhìn điện thoại thì có lẽ đã có thể tránh kịp.”
Bà Liên không tránh khỏi có chút tức giận với người nhắn tin: “Ai lúc đó còn nhắn tin cho Gia Kỳ vậy?”
Điền Điền nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Cháu không biết ạ.”
Bà Liên bỗng nhớ ra, hỏi: “Di động của Gia Kỳ đâu?”
Điền Điền sững người, sau khi tai nạn xảy ra, cô chỉ biết bổ nhào đến bên anh mà khóc. Khi đó, anh không ngừng chảy máu, cô vừa khóc vừa tìm cách cầm máu cho anh nên chẳng có tâm trạng nào để ý chuyện khác.
Còn cảnh sát đến kiểm tra hiện trường cũng không hề phát hiện ra chiếc điện thoại của Liên Gia Kỳ. Lúc đó, hiện trường hỗn loạn, cứu người mới là chuyện cần kíp trước mắt, sau đo thì cảnh sát sẽ có trách nhiệm. Chẳng ai chú ý đến chi tiết chiếc di động biến mất cả. Họ đều doán rằng, lúc xảy ra tai nạn, chiếc điện thoại đã bay ra khỏi tay Liên Gia Kỳ, chưa biết chừng lại văng ra vành đai xanh gần đó.
Di động bị mất cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Rốt cuộc thì trong một vụ tai nạn giao thông, chi tiết này cũng không phải trọng điểm điều tra. Bây giờ, vợ chồng Liên thị cũng chẳng có tâm trạng nào mà để ý đến chuyện đó. Con trai họ còn đang nằm cấp cứu trong phòng phẫu thuật mới là điều họ quan tâm nhất.
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận hơn tám giờ tối mới kết thúc. Bác sĩ mệt mỏi bước ra tuyên bố, tính mạng của bệnh nhân tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng vì vết thương ở đầu quá nặng, bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê, e là tạm thời không thể tỉnh ngay được.
Bà Liên nghe mà thất sắc kinh hãi: “Bác sĩ, ý bác sĩ… không phải là…con trai tôi sẽ tành người thực vật sao?”
“Thưa bà, nếu hôn mê quá ba tháng, không loại trừ khả năng này. Ngoài ra…”
Bác sĩ dừng lại, dường như đang phân vân xem có nên nói tiếp hay không. Ông Liên Thắng Kiệt biết vết thương cả con mình vẫn còn vấn đề, giọng ông hơi run run: “Bác sĩ, còn điều gì, xin ông cứ nói thẳng ra.”
Điền Điền cũng nghe ra tình hình không hay, tim cô như bị siết chặ trong nháy mắt, giống như bị một sợi dây thừng kéo lê trong đau đớn.
“Do vụ tai nạn làm vỡ xương sọ của bệnh nhân, ảnh hưởng đến thần kinh mắt, dây thần kinh thị lực bị đứt, dù cậu ấy tỉnh lại cũng sẽ vĩnh viễn bị mù.”
“Cái gì… Cái gì cơ?”
Ông Liên Thắng Kiệt luôn cố chấn tĩnh, cuối cùng cũng không thể kìm chế được mình, cả người ông lảo đảo. Bà Liên càng không thể chịu đựng nổi tin tức khủng khiếp này. Hai mắt bà hoa lên, cả người mềm nhũn đổ vật xuống. May mà bác sĩ nhanh tay, kịp thời đỡ bà.
Điền Điền đứng bên cạnh cũng dần dần trượt xuống theo bức tường. Sức lực toàn thân cô như bị từng