Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134958

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/958 lượt.

ời không thể nào quên được đối phương nhanh chóng như thế!”
Liên Gia Kỳ im lặng, không nói gì nữa, ẩn sâu trong đôi mắt anh là sương mù dày đặc.
Sau khi nghe Lục Hiểu Du giải thích, Điền Điền đã hiểu, hiểu tất cả. Lau nước mắt, cô nói chậm rãi và kiên định: “ Em hiểu rồi. Gia Kỳ quyết định ra đi vì hai lý do. Thứ nhất là vì anh ấy không muốn liên lụy đến em, thứ hai là vì anh ấy cảm thấy em còn quá trẻ, chưa hiểu hết lời hứa hẹn của mình, sợ sau này em sẽ hối hận, sẽ ôm hận. Nếu đã như vậy, em sẽ dùng thời gian để chứng minh, lời em nói tuyệt đối không phải quyết định nhất thời.”
Liên Gia Kỳ đi rồi, cuộc sống của Điền Điền lại quay về với quỹ đạo vốn có. Dường như mọi thứ trở lại bình thường. Hằng ngày, ngoài đến trường và về nhà ra, cô chỉ đến một nơi duy nhất, đó là vườn hoa cầu vồng.
Vợ chồng Tằng Thiếu Hàng và Lục Hiểu Du vẫn đối xử tốt với cô, nhưng trước mặt cô, họ không hề nhắc đến tên Liên Gia Kỳ. Cô cũng không hỏi vì cô biết có hỏi cũng uổng công vô ích. Chỉ là cô càng ngày càng thích ang sen đó.Mỗi lần đến đây, cô đều ở bên ang sen rất lâu.
Mùa sen đã gần hết, gió thu mưa thu vừa đến thì lá khô hoa héo,mùa sen chấm dứt. Điền Điền không nỡ cũng không thể giữ lại, cuối cùng, nhân gian cũng không thể giữ lại rồi. Tằng Thiếu Hằng hiểu rõ tâm sự của cô, bèn dạy cô cách làm thế nào để lấy giống từ củ sen, Sau khi lấy củ sen thì giữ trong bình nước sạch để năm sau trồng tiếp. Không đến quá một tháng là có thể nảy mầm.
Khi đào ao, Điền Điền vốn không cần tự mình động tay nhưng cô kiên quyết đòi cùng làm. Lục Hiểu Du hiểu rõ tâm sự của cô nên ra hiệu cho chồng không cần khuyên ngăn cô nữa. Sau khi trồng sen ở chiếc ao đó, bờ ao trở thành nơi Điền Điền ở lâu nhất trong vườn hoa. Cô thường một mình lặng lẽ ngồi ngây người bên bờ ao. Sen mới trồng chưa lâu, mặt nước mới chỉ có một hai chồi non nhú lên. Nhìn chồi non màu đỏ, cô nghĩ đến khung cảnh lúc vào mùa, mặt ao sẽ phủ kín tầng tầng lớp lớp lá sen.
Không kìm được lòng, cô khẽ nói một mình. “Liên diệp điền điền. Liên diệp điền điền.”






Đợi đến khi liên diệp điền điền.
Em sẽ luôn đợi anh. Anh không xuất hiện một năm, em đợi anh một năm. Anh không xuất hiện mười năm, em đợi anh mười năm. Anh không xuất hiện cả đời, em đợi anh cả đời. Dù anh ở nơi nào trên thế giới này, xin hãy nhớ rằng, luôn có một người vẫn đang đợi anh...
Năm năm sau, thành phố G.
Ánh mặt trời tháng Bảy như dát vàng, vườn hoa cầu vồng nhộn nhịp lạ thường. Hôm nay, Hạ Lỗi, diễn viên chính của bộ phim tình cảm lãng mạn mới sẽ quay một cảnh ở đây. Đập vào mắt đoàn làm phim là cảnh tượng một biển hoa nhiều màu sắc, cực kỳ thích hợp để quay cảnh nam nữ diễn viên chính gặp lại nhau, thực sự đáng để họ dồn hết cảm xúc diễn. Kết quả quay không gì tốt hơn.
Mấy năm nay, Hạ Lỗi cực kỳ thành công trong sự nghiệp điện ảnh. Bây giờ, fan của anh đã không chỉ là một hai người. Anh đã trở thành “thần tượng thời đại mới” tỏa sáng khắp nơi. Sau khi anh chia tay với cô bạn gái mối tình đầu, những chuyện tình cảm ly kỳ đã khiến không ít tờ báo đào bới tin tức.
Hạ Lỗi cười, thở dài: “Sau khi thành ngôi sao, nổi tiếng nhưng chẳng còn chút riêng tư cá nhân gì cả. Bạn gái cũng không chịu nổi áp lực nên mới chia tay với anh. Có lúc, anh thực sự khong biết mình được bao nhiêu và mất bao nhiêu nữa.”
Dưới vòng hào quang tỏa sáng, Hạ Lỗi cũng có những phiền não và đau khổ. Nhưng ai ai cũng chỉ thấy ánh hào quang trước mặt anh mà không để ý đến sự cô đơn ẩn sau đó.
Sau khi Hạ Lỗi rời đi, Du Tinh trêu: “Điền Điền, anh Hạ Lỗi muốn đưa cậu về nhà, sao không nhận lời? Trước dây cậu rất thích anh ấy mà.”
“Cậu cũng biết nói từ trước đây. Đều là chuyện đã qua lâu như thế, đừng nhắc lại nữa.”
Ngừng một lúc, Du Tinh nói ra những lời vốn luôn giữ kín trong lòng: “Liên Gia Kỳ cũng là chuyện trước đây rất lâu rồi, sao cậu vẫn không quên được?”
Điền Điền im lặng một hồi: “Bởi vì có người có thể quên, có người thì mãi mãi không thể.”
“Nhưng cậu đã đợi anh ấy năm năm rồi mà chẳng có chút tin tức gì cả. Cậu muốn đợi đến bao giờ đây?”
Nhìn lá xanh hoa đỏ phủ kín mặt ao, ánh mắt Điền Điền kiên định: “Đợi đến giây phút anh ấy xuất hiện, tớ sẽ không cần đợi nữa.”
Ngày Chủ nhật, Điền Điền thức dậy từ sớm. Khoảng tám giờ sáng, cô đã đến làm công việc tình nguyện ở một trường khiếm thị của thành phố G. Từ năm thứ tư đại học, khi biết đến ngôi trường này, cô đã kiên trì làm việc ở đây ba năm. Không không chỉ dành thời gian rỗi rãi trong ngày nghỉ đến dạy bọn trẻ gấp giấy, hát, chơi trò chơi, đồng thời còn học chữ nổi ở đây.
Vừa bước vào cổng trường, di động của cô liền đổ chuông. Là Lục Hiểu Du gọi đến, cô liền bắt máy: “Chị Hiểu Du, có chuyện gì vậy?”
“Điền Điền, báo cho em một tin vui. Hoắc Khởi Minh bị bắt rồi.”
Dừng bước, Điền Điền bất ngờ bị kích động: “Thật ư? Sao lại bị bắt ạ?”
Lục Hiểu Du nói, cảnh sát phát hiện Hoắc Khởi Minh và tên tội phạm Hoàng Long có biệt hiệu “Rồng qua sông” bí mật g