Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lương Tiên Khó Cầu

Lương Tiên Khó Cầu

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341108

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1108 lượt.

hân thể, máu tươi từng chút từng chút chảy dài tới cạn kiệt trong vô vọng, thậm chí còn nhớ rõ trên cơ thể mình có bao nhiêu vết chém….
Như thể đã khắc sâu vào tận linh hồn, không cách nào xóa được. Không muốn nhớ tới nhưng cứ thường hiện ra, làm cho nàng không phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực.
Nàng chỉ có thể nhận ra nhờ sự khác nhau của hiện tại và quá khứ, thậm chí còn trộm tháo bỏ vòng ngọc bảo vệ trên tay, cảm nhận đau đớn khi tiên khí cứa qua da thịt, nàng mới cảnh tỉnh chính mình, đã trở lại rồi, nàng đã qua từng kiếp từng kiếp luần hồi mà trở lại nơi đây.
Nàng cứ nghĩ mãi như thế, quên cả thời gian, đến khi Lục Thủy đẩy cửa bước vào nàng mới biết giờ đã là buổi sáng.
Lục Thủy dẫn nàng đến một nơi vô cùng yên tĩnh, sau đó mới giải thích:
“ Tôn chủ, phía trước chính là Phù Vân điện, theo quy củ thì một mình ngài mới có thể đi vào. Chỉ cần gặp được chủ thượng, sau này ngài chính là chủ nhân chính thức của Thanh Vân rồi.”
Thiên Âm gật đầu, theo chỉ dẫn của Lục Thủy và kí ức mơ hồ mà lần mò bước đi.
Qua một lúc lâu mới chạm tay được vào cửa lớn của Phù Vân điện, nàng vừa chạm tay vào cánh cửa lớn liền tự động mở ra. Một mùi hương thơm ngát phả vào mặt, mùi hương mà nàng đã vô cùng quen thuộc, “thần chi lục hoa”.
Cánh tay nắm chặt, nàng bỗng chốc lại thấy lo lo, biết rõ mình không thể nhìn thấy nhưng vẫn chờ mong được gặp lại sư phụ sau năm trăm năm xa cách, tuy rằng sớm đã vĩnh viễn xa rời.
Hít sâu một hơi rồi mới bước vào cửa, từng bước, ước chừng có lẽ đã tới chính giữa điện, bên tai liền vang lên những tiếng vang, cùng mùi hương thơm ngát trong làn gió, không ngừng chuyển động xung quanh nàng. Nàng lúc này mới nhớ ra đó là cái gì, khẽ gọi một tiếng.
“ Xích cơ!”
Tiếng vang ngừng lại, một vật chậm rãi bay đến trong lòng bàn tay nàng, là vũ khí nàng dùng ngày trước, cho dù trải qua nhiều lần chuyển kiếp, nó vẫn nhận ra người chủ nhân là nàng.
Hai tay nắm chặt, nàng ôm Xích cơ trước ngực, đáy lòng tự nhiên lại hơi lo lắng, quả nhiên nàng đã trở lại rồi, trở về nơi đã vô cùng quen thuộc. Như muốn xác nhận thêm lần nữa, nàng nắm tay thật chặt, nhắm mắt lại.
Thật lâu thật lâu sau đó mới mở mắt.
Như có ánh sáng rơi vào mắt, mơ hồ còn nhìn thấy được hình dáng.
Nàng hoảng hốt, rõ ràng đôi mắt này không thể nhìn được nữa, bây giờ mọi thứ lại hiện ra, giống như cảnh tượng vốn đã khắc sâu trong đầu nàng vậy.
Ti Dược nói khả năng hồi phục lại thị lực của nàng rất xa vời, trừ khi có linh khí tâm thần tương thông. Nàng lúc này mới nhớ ra, Xích cơ tuy không phải tiên khí nhưng lại là thần khí thượng cổ , hình quạt. Khi nàng bái sư nhập môn, sư phụ đã tặng nó cho nàng. Thần khí đương nhiên sẽ có mang tịnh khí, không ngờ được bây giờ nó lại là ánh mắt của nàng.
Sư phụ………..
Nàng không kìm lòng nổi đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Ngẩng đầu lên, giữa chính điện một nam tử tuấn tú phiêu dật nhẹ nhàng đáp xuống. Tiên phục áo dài, tóc dài chấm đất, giữa trán có một nốt chu sa đỏ tươi như máu. Sắc mặt vẫn luôn trầm ngâm như thế, ánh mắt hơi nhíu lại, che giấu không lộ ra vẻ u sầu, giống như sau đó sẽ mở mắt ra trách móc nàng một câu: “ Tiểu Âm, không được làm loạn!”
Trong nháy mắt, nước mắt nàng rơi như mưa.
Nàng cố gắng đè nén nhưng không nhịn được căng tức nơi lồng ngực mà phun một ngụm máu, từ khóe miệng trào ra.
“ Sư phụ…….”
Lảo đảo từng bước tiến lại gần, mỗi một bước giống như đi trên ngàn vạn mũi đao, toàn thân đau đớn. Nàng vươn tay muốn chạm vào người nam tử đang trôi nhẹ trước mặt nhưng cuối cùng lại thu tay về, quỳ rạp xuống, cất tiếng gọi liên tục.
Tiếng kêu vang vọng khắp đại điện.
“ Sư phụ……….Sư phụ………… Sư phụ!!”
Ngoài hai tiếng này nàng không tìm được lời nào để nói.
Một luồng ánh sáng phát ra trên đỉnh đầu, người nam tử giữa không trung từ từ bị luồng ánh sáng kia nhẹ nhàng bao phủ. Thiên Âm biết, đã tới lúc sư phụ phải đi rồi.
Nước mắt tuôn như suối, nàng muốn ngăn, muốn giữ lại, thậm chí còn muốn cứu sư phụ trở về. Nhưng tất cả đều không là thể, nếu như nàng vẫn là Thiên Âm của trước kia, là đồ đệ của chiến thần, là công chúa của thiên giới, nàng sẽ có một ngàn một vạn phương pháp có thể ngăn cản tất cả. Thế nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiên thân của sư phụ chậm rãi mờ nhạt rồi tan biến.
Cuối cùng, một tia sáng tiến vào giữa trán của nàng, lưu lại một nốt chu sa màu đỏ, đó là tiên ấn của Thanh Vân sơn chủ.
Bên tai vang lên tiếng nói mơ hồ kì ảo, tiếng nói đó nàng vô cùng quen thuộc.
“ Âm Nhi, đồ đệ của ta…………”
Là tiếng nói cuối cùng sư phụ để lại cho nàng sao.
Phút chốc, không gian ngưng đọng không lời.






Sư phụ đi rồi, rừng lê dưới chân núi Thanh Vân một đêm ồn ào giận dữ, giống như đưa tiễn người đi, hoa lê bay lả tả ngập tràn đỉnh núi như một trận mưa tuyết trắng xóa. Từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế nhưng lần này trận mưa hoa đó lại kéo dài đến một tháng, giống như muốn gột rửa cả Thanh Vân bằng chính nó vậy.