Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lưu Bạch - Anh Yêu Em

Lưu Bạch - Anh Yêu Em

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 134749

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/749 lượt.

, chú, bác, anh em họ ở khách sạn Trường Thành. Lần đó đến Bắc Kinh là thăm dò tình hình bất động sản ở đây. Duy nhất được một hôm rỗi rãi, cả đoàn người kéo nhau đi Trường Thành, loanh quanh một hồi chẳng để làm gì. Chỉ thấy thành phố này bụi bặm vô cùng, thua xa hình ảnh Bắc Kinh trong ký ức của em.”
“Thôi đừng kêu ca nữa, điều này đã giải thích vì sao tài sản của gia đình em thua xa nhà anh, không phải là xa mà là khoảng cách từ sao Hỏa đến Trái đất.”
Đang nói chuyện hào hứng, bổng nhiên có một giỏ hoa xuất hiện bên bàn ăn, bà cụ bán hoa cười tươi chào chúng tôi: “Câu ơi, câu mua cho cô gái xinh đẹp này bông hoa đi?”.
“Vâng, giỏ hoa này có bao nhiêu bông? Cháu mua hết”, Sờ Thừa đáp rất tự nhiên. Tôi khẽ kêu lên: “Anh đừng đùa nữa, bao nhiêu hoa thế này bắt em đem đi đem lại, ngại chết được”.
“Người ta khen em xinh đẹp, em không nghe thấy à?” Sở Thừa đã rút ví ra, không thèm để ý đến lời phản đối của tôi.
“Đó là vì người ta muốn bán hoa cho anh. Cụ ơi, chắc chắn cô gái nào cụ cũng khen như vậy thôi, đúng không?”, không thuyết phục được Sở Thừa, tôi quay ra đề nghị bà cụ nói một câu.
“Cháu ơi, cô không nói dối đâu, cháu rất xinh đẹp, tiếc là ở đây không có gương, nếu không cháu thử soi mà xem, ánh mắt sáng ngời như sao trời.” Bụ cười chỉ thấy răng không thấy mắt, cẩn thận lấy hoa đưa cho tôi.
Không biết phải đáp lại lời khen của bà cụ thế nào, tôi ôm hoa trong tay, mặt nóng bừng, không cần đoán cũng biết chắc chắn là đang đỏ. Sở Thừa đưa tay đỡ hoa đặt lên bàn: “Lưu Bạch, thức ăn vẫn chưa mang đến, bọn mình ra nhảy một bài đi”.
Nhảy? Nhảy ở đâu? Các quán bar ở đây đã bắt đầu đâu? Tôi thẩm nghĩ bụng, nhưng không để tôi chần chừ, Sở Thừa đã kéo tôi ra khỏi chỗ ngồi và đi ra ngoài.
Trên khoảng đất trống ngoài cổng, các đôi đang say sưa nhảy, mặc dù là bài hát Cách mạng nhưng gi­ai điệu du dương, Sở Thừa bước tới, hai tay kéo mạnh, tôi còn đang thẫn thờ thì đã bị anh đem trong vòng tay, hai chân luống cuống, suýt ngã nhào. Anh khẽ cười, đôi môi ấm áp chạm vào trán tôi: “!”.
Đừng sợ, Lưu Bạch, đừng sợ. Hai tay tôi vòng lên cổ anh, cố gắng kìm nén không để những giọt nước mắt trào ra. Chúng tôi yêu nhau nên mới hạnh phúc thế này. Đây không phải là tội lỗi và cũng sẽ không ai nguyền rủa. “Điều mày cần làm không phải là lo sợ cho tương lai, điều mày phải làm là vui vẻ đối mặt với thực tại”, tôi tự thú.
Trong bóng tối, gió từ đâu thổi tới, sóng gợn nhẹ, thoang thoảng hương sen, dường như đâu đây có người huýt sáo, mọi âm thanh tựa như từ nơi rất xa vọng lại. Giây phút này, cuối cùng tôi đã bình tĩnh trở lại, khẽ trả lời anh: “Em cũng yêu anh, Sở Thừa ạ!”.






Đối mặt với sợ hãi
Sáng nào cũng vậy, đều là tôi mở mắt ra trước, Sở Thừa nằm bên cạnh ngủ ngon lành, hơi thở đều đều. Không kìm nổi lòng tôi liền hôn lên má anh, anh mơ màng lẩm bẩm gì đó, đưa tay ra, nắm chặt tay tôi ấn xuống dưới: “Chị ơi, em thích”.
Tôi không nhịn nổi cười, ghé vào tai anh nhắc: “Không phải chân mềm nhũn rồi đó sao? Thế mà vẫn còn đòi!”.
Sở Thừa vẫn không mở mắt ra, thu hai tay lại, hôn lên môi tôi: “Lưu Bạch, sáng nào cũng được như thế này thì dù có chết trong tay em anh cũng cam lòng”.
“Xì, anh nói linh tinh gì vậy.” Tiếng cười lập tức tắt ngắm vì đôi môi anh đã ập tới. Buổi sáng tỉnh giấc? Thôi đi, được ở bên anh, chỉ là giấc mơ mà thôi.
“Thế thì bắt đầu từ bây giờ em phải làm quen đi. Anh đã đổi mật khẩu sang ngày sinh của em rồi.” Thấy tôi không cầm, anh nhét card vào túi xách tay của tôi, sau đó bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Tôi khóc dở mếu dở nhưng khi chạm tay vào tấm card lòng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì câu nói của anh. “Đưa hay không là việc của anh, dùng hay không là việc của mày. Thôi Lưu Bạch ạ, nếu điều này làm cho anh vui thì cứ để cho anh vui”, tôi nhủ thầm.
Tiễn anh đi rồi, tôi quay về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài. Vừa xách túi lên tay, ngoài cửa liền van­ng lên tiếng gõ nhè nhẹ, đều đặn, kiên nhẫn. Tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn, tôi vừa bước ra mở cửa vừa hỏi: “Có việc gì đấy? Tôi chuẩn bị phải đi đây”.
Cửa phòng mở ra, gương mặt quen thuộc mà lạ lẫm xuất hiện trước mắt, gầy gò, nghiêm túc, nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị.Tôi bối rối, bất giác lùi ra sau một bước nhưng ngay sau đó liền đứng thẳng người, gật đầu chào: “Bác Phúc, lâu lắm rồi cháu không được gặp bác”.
“Cô Lưu Bạch, đúng là lâu rồi không gặp”, ông cụ bước vào phòng, vừa nói vừa đưa tay đóng cửa lại.






Dựa vào Cho
Chuông điện thoại bất ngờ đổ dồn, tôi giật bắn mình. Nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay ướt nhẹp vì mồ hôi, tôi luống cuống đưa lên tai, nắp trượt trơn quá, gạt hai lần mới mở được ra.
“Lưu Bạch, em đang làm gì vậy? Lần đầu tiên nghe điện thoại của anh nhanh như vậy, anh thực sự bất ngờ đấy”, không phải là tiếng mẹ như tôi tưởng tượng, mà là Cho.
Chắc chắn là do quá sợ hãi vì chuyện ban nãy, lần này nghe thấy tiếng Cho,