XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ

Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ

Tác giả: Thư Hạ Nhi

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 134298

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/298 lượt.

iết ngươi có phiền không?”
Lục Vĩ Kỳ khách sáo nói nhưng trong âm thanh lại đầy ý khiêu khích.
“Ta không để ý đâu.” Cốc Diên mỉm cười đáp lễ:
“Dù sao cũng là vì công việc mà! Vì công việc nên Trọng Hải mới có thể để ý đến người. Cho nên, nếu ngươi còn muốn tốn thời gian bám theo Trọng Hải, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi! Trong mắt Trọng Hải chỉ có ta, Trọng Hải là của ta, ngươi hiểu không?”
Lục Vĩ Kỳ nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Cốc Diên, nghĩ lại lúc ở quán bar, Đàm Trọng Hải cứu hắn, rồi sau đó hắn ngang nhiên chiếm lấy người mà cả phòng làm việc đều muốn, khiến cho Trọng Hải mỗi ngày đều vội vàng về nhà, không còn đi chơi với mọi người nữa… Nghĩ tới đây, Lục Vĩ Kỳ không kiềm chế được mà mặt mày nhăn nhó.
“Hừ! Nói thật dễ nghe, trong mắt Trọng Hải chỉ có ngươi sao? Ngươi có tư cách gì mà nói thế?Ngươi… chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi!”
Cốc Diên trợn mắt nhìn hắn, quát: “Ngươi nói cái gì?”
Lục Vĩ Kỳ thấy hắn phản ứng nóng nẩy, khẽ hừ một tiếng rồi nói:
“Ta nghe Chiêm Nghị Hành nói rồi, ngươi chẳng qua chỉ là một thế thân, thậm chí ngay cả tên cũng không có. Sao hả? Ngươi thích xem phim kinh dị đúng không? May mà cái người tên Tiểu Ba cũng không ghét, chứ nếu không cái dạng thế thân như ngươi chắc cũng chẳng được xem đâu. Ngươi nghĩ ngươi có được Trọng Hải sao? Đừng tự lừa mình, ngươi biết trong mắt Trọng Hải không hề có ngươi, chỉ cần hắn tìm được Tiểu Ba, ngươi nghĩ ngươi còn có thể có mặt trong căn phòng này sao?”
Nhìn khuôn mặt Cốc Diên có chút tái nhợt, Lục Vĩ Kỳ đắc ý không thèm quan tâm đến hắn, đột nhiên nhớ tới mình còn phải đi hỏi Đàm Trọng Hải một vài vấn đề.
Hừ! Người mà Lục Vĩ Kỳ ta không chiếm được, kẻ khác cũng đừng mơ tưởng, càng huống chi đối phương chỉ là một tên thế thân.
Màn đêm buông xuống đã lâu nhưng Cốc Diên vẫn bị lời nói của Lục Vĩ Kỳ hành hạ mà không thể ngủ được.
Cuối cùng, sau vài lần lật qua lật lại, hắn ngồi dậy nhìn Đàm Trọng Hải đang ngủ say bên cạnh, đột nhiên không biết tại sao, nước mắt cứ từng giọt từng giọt như một sợi dây ngọc trai mà rơi xuống.
Cảm thấy không cam lòng, hắn thương tâm mà ghé sát vào Đàm Trọng Hải nói: “Ai nói ta không có tên, ta là Cốc Diên… Tên ta là Cốc Diên! Trọng Hải…”
Hắn không ngừng vừa khóc vừa thì thào bên tai Trọng Hải, cho đến khi khóc mệt, hắn mới chậm rãi chui vào lòng Trọng Hải rồi thiếp đi.
Cho đến khi tiếng nghẹn ngào dần dần biến thành tiếng hô hấp đều đều, Đàm Trọng Hải mới lẳng lặng mở mắt ra, có chút nhăn mặt nhìn về phía xa xăm…
Có lẽ vẫn còn để ý lời nói của Lục Vĩ Kỳ, gần đây Cốc Diên lúc nào cũng bám dính lấy Đàm Trọng Hải, nói trắng ra là Cốc Diên muốn Đàm Trọng Hải có thể chính thức mà cảm nhận con người của hắn, đừng xem hắn là một thế thân nữa.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ phép của Đàm Trọng Hải, bọn họ dự tính sẽ cùng đi xem phim, ăn tối nhưng công ty lại có việc đột xuất nên Trọng Hải phải đến xử lý.
“Đừng tức giận mà, Tiểu Ba, ngươi đi dạo phố mua vé trước đi, hai giờ chiều ta nhất định sẽ đến.” Sáng sớm trước khi đi, Trọng Hải nhéo nhéo khuôn mặt giận dỗi của Cốc Diên rồi nói.
Chờ Trọng Hải vừa đi, Cốc Diên đã hung hăng lau gương mặt vừa bị hắn nhéo, phỏng đoán cái thói quen thỉnh thoảng lại thích nhéo mặt của hắn chắc chắn là ngày xưa đối với Tiểu Ba mà thành.
Hắn dọn dẹp phòng một lúc, rồi tự dưng cảm thấy có chút khó chịu bực mình, liền đi thay quần áo ra ngoài đi dạo.
Nhưng khi hắn cầm cái áo màu kem cao cổ mà Trọng Hải chọn cho hắn, nhất thời cảm thấy do dự.
Cuối cùng hắn bỏ quần áo xuống, đi ra mở tủ quần áo, lôi tít từ trong mấy bộ quần áo bị Trọng Hải vứt vào thùng rác mà hắn đã len lén nhặt lại cất đi, lựa chọn một lúc rồi hài lòng thay bộ quần áo yêu thích của mình rồi vui vẻ ra cửa.
Chỉ có điều khi gần đến thời gian hẹn với Đàm Trọng Hải, hắn ngồi trong quán cafe dần dần cảm thấy bất an lo lắng.
Quả nhiên, khi Đàm Trọng Hải vừa bước vào, Cốc Diên đã nhìn thấy khuôn mặt đang vui vẻ của hắn bỗng suy sụp xuống, chắc chắn là do nhìn thấy cái áo màu đỏ chữ V cùng quần jean màu xanh mà cảm thấy tức giận, mà do đang ở chỗ đông người nên không thể nổi cáu được.
Sau khi bọn họ đi vào rạp chiếu phim, Cốc Diên cùng mọi người đều hào hứng tươi cười vì bộ phim thì Đàm Trọng Hải từ đầu đến cuối vẫn nghiêm mặt, khoé miệng chưa từng động đậy qua.
Xem xong phim, bọn họ đi trên đường tìm một quán ăn, Cốc Diên vẫn vui vẻ kể về bộ phim hài vừa xem, nhưng thật không ngờ, Đàm Trọng Hải lại lạnh lùng trầm giọng:
“Ngươi nói đủ chưa? Từ đầu đến cuối cứ cười không ngừng, nếu là Tiểu Ba, hắn sẽ không cười ha ha như thế, mà ngươi đang mặc cái thứ quần áo gì thế này, không phải đã nói ngươi vứt đi rồi sao? Nếu như là Tiểu Ba, hắn sẽ không…”
Đàm Trọng Hải còn chưa nói xong đã nhìn thấy Cốc Diên hai mắt hồng hồng nhìn hắn, miệng mím chặt có chút phát run.
“Cuối cùng ngươi cũng chịu nói ra rồi sao, ta làm thế thì sao, ta thích cười đấy, ta cũng đâu phải là Tiểu Ba mà ngươi muốn!” Cốc Diên mặt đầy thương tâm, tràn đầy nước mắt vội quay đầu chạy đi.
Nh