Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ly Hôn Rồi Yêu

Ly Hôn Rồi Yêu

Tác giả: Ly Lâm

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 1341023

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1023 lượt.

i xuống cái ghế bên giường, nhìn nước biển, rồi lại nhìn tôi. Trải qua một hồi vận động, mặt hắn đỏ bừng, cười cười hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa? Có muốn gọi điện báo cho người nhà cô không?” Hắn lấy di động ra, lại bổ sung, “Ý tôi là, báo cho cha mẹ cô.”
“Họ đã qua đời từ mấy năm trước rồi.”
“Ôi...... Thật xin lỗi, tôi không biết,......” Tức Dạ hơi mất tự nhiên.
“Qua lâu, đã quen rồi.” Sống trên đời, mà đến lúc sinh bệnh kiếm một người để gọi điện cũng không có. Trong lòng không khỏi cảm thấy ưu thương. Cuối cùng tôi gọi cho Tiểu Mộc nói tối nay không về.
Đau đớn dần qua đi, mệt mỏi kéo tới, mí mắt trở nên nặng trĩu.
“Cô ngủ một lát đi, chắc phải hơn một tiếng nữa mới truyền xong.” Tức Dạ nhìn hai hai dịch truyền, cười nói.
“Thật ngại quá, đi ăn cơm lại biến thành thế này.”
“Không có gì, cô không sao là tốt rồi.” Lúc nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghe hắn nói một câu, “Về sau, tôi gọi cô là Hân Ngôn nha?”
Sáng sớm thứ sáu, mệt mỏi và mỏi mệt. Móc chìa khóa xe, mới nhớ tối qua không có lái xe về.
Vừa định gọi điện cho Đinh Đang, đã nhìn thấy chiếc Buick màu đen của Tức Dạ dừng trước cửa.
“Chào!” Hắn thò đầu ra, vẫy vẫy tay với tôi, “Hôm nay trông cô khá hơn nhiều. Lên xe đi, tôi đưa cô đi làm, tôi thành tài xế tạm thời rồi.”
“Cám ơn, thật phiền anh quá.” Lúc ngồi vào xe, đột nhiên tôi nhớ tới một người - Tần Bân.
Khi đó vẫn còn học trung học, tôi không muốn tài xế riêng đưa đi học. Đúng lúc Tần Bân vừa mới mua một chiếc xe second- hand, thế là mỗi sáng đều chờ tôi ở ngã rẽ thứ nhất từ nhà ra, chở tôi đến trường.
Thì ra, tình yêu, thật sự rất đơn giản - tựa như cái tuổi 17 đơn thuần, trong sáng.
Bất quá hiện tại, với chúng ta, cuộc sống quá thực tế, tình yêu cũng quá xa xỉ.
Chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của tôi, là quản gia nhà Vũ Minh. Thì ra, Vũ Minh tạm thời phải đi công tác, để Tiêu Tiêu ở với tôi hai ngày cuối tuần.
“Bà Diệp, nghe giọng bà hình như không khỏe lắm. Nếu đúng vậy, thì không cần đón cậu chủ đâu, bên này có bảo mẫu lo liệu hết rồi, bà cứ yên tâm.” Cả quản gia cũng nghe được sự mệt mỏi trong giọng của tôi.
“À, không có gì, tôi rất khỏe.” Theo bản năng tôi không muốn anh đi công tác mà phải lo lắng cho tôi, đột nhiên nhớ ra giữa chúng tôi đã không còn như trước rồi. Tôi nhìn thấy nụ cười tự giễu của mình trong kính chiếu hậu, “Hôm nay lúc Tiêu Tiêu tan học, tôi sẽ đến thẳng nhà trẻ đón nó.”
Trải qua trận càn quét lần trước của Cầu Cầu, lần này không thể để Tiêu Tiêu mang nó theo được. Dù sao cứ đổi chỗ ở miết, cũng không tốt cho Cầu Cầu.
“Sao vậy, hôm nay phải đi đón Tiêu Tiêu sao?” Tức Dạ thuận miệng hỏi.
“Vũ Minh phải đi công tác, buổi chiều tôi đi đón Tiêu Tiêu, ở lại đến chủ nhật.”
“Sức khỏe cô ổn chứ?”
“Không sao, viêm dạ dày là bệnh cũ. Tôi hi vọng có thể ở bên Tiêu Tiêu nhiều hơn.” Tôi và Vũ Minh đều không muốn quan hệ của chúng tôi ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Tiêu Tiêu.
“Cha mẹ làm bạn với trẻ nhiều, sẽ ảnh hưởng tốt đến sự hình thành nhân cách của trẻ.” Tức Dạ nói, tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vừa vào công ty liền thấy vẻ mặt tràn đầy áy náy xen lẫn giận dữ của Đinh Đang, vì ngày hôm qua tôi không uống thuốc đúng giờ, còn đi bệnh viện mà không gọi.
“Một năm chỉ có một ngày Valentine, tôi mà gọi điện cho chẳng phải là vô nhân đạo lắm sao?” Đi vào phòng làm việc, theo thói quen tôi vỗ vỗ người Đinh Đang, “Được rồi, đừng làm vẻ mặt đưa đám như vậy. Hiện tại không phải tôi đang tốt lắm sao? Nhớ kêu người sửa xe giùm tôi, chiều tôi sẽ đi đón Tiêu Tiêu.”
Ai ngờ lúc chạng vạng, Đinh Đang báo xe chưa sửa kịp, sẽ thuê một chiếc xe khác tới.
“Không cần phiền phức như vậy, một hồi cứ đi xe tôi, thuận đường mà.” Đúng lúc Lệ Nhã cầm báo cáo tổng kết của tuần này đến, thuận miệng nói.
“Tôi tự đi được rồi.” Tựa hồ là sau chuyện lần trước, trong tiềm thức tôi rất phản cảm việc Lệ Nhã nhiệt tình quá mức với Tiêu Tiêu.
Thảo luận xong, đã đến giờ tan tầm. Lệ Nhã sửa sang tài liệu trong tay, có chút lo lắng nhìn tôi, “Chủ tịch Diệp, sắc mặt cô không được tốt lắm, chú ý nghỉ ngơi một chút, đừng quá mệt mỏi. Thật ra thì.....”
“Sao?”
“Tối qua cô có thể gọi cho tôi, một mình tôi ở nhà cũng không có chuyện gì làm.”
“Chỉ là bệnh nhẹ, không có gì. Cuối tuần này không tăng ca, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô ta, hai người ngầm hiểu, nhìn nhau cười.
Thấy không còn sớm, tôi vội vã đi đón Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu thấy tôi thì cực kỳ hưng phấn, dọc đường cứ luôn miệng kể chuyện ở nhà trẻ. Tối thứ bảy, là sinh nhật một bạn trong lớp, cha mẹ đứa bé đó mở tiệc, mời các bạn tham gia. Đến lúc về tới nhà, Tiêu Tiêu vẫn còn phấn khích vì chuyện này.
Vốn đã hẹn tối thứ bảy đi ăn với Tức Dạ, tôi còn đang lo Tiêu Tiêu ở nhà một mình, xem ra không cần băn khoăn rồi. Bây giờ các phụ huynh thật đúng là chịu chi, nhà trẻ bình thường đã như vậy, thật không biết trong những trường học quý tộc thì còn thế nào nữa.
Tôi chỉ mong Tiêu Tiêu không ganh đua so sánh với những đứa bé khác là tốt rồi.
“Nhớ l