
Tác giả: Mật Quả Tử
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134843
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.
í thêm, tôi có thể để hoa ở phòng khách, chuẩn bị thêm thức ăn, giúp hai người chuẩn bị bữa ăn tối ở đây." Đi đường lên đây mát hai phút, cô sẽ nhờ người đem bữa ăn lên đây.
"Cám ơn cô." Trải qua buổi tối ở đây? Nên rất tốt."Chúng tôi ở bệ cửa sổ dùng cơm, kế núi gần sông."
"Không thành vấn đề, Giang tiên sinh ngài đi nhanh đi!" Thiết kế sư vội thúc giục anh."Bốn giờ đê cho tôi chuẩn bị là dư rồi, trời gần đây tối sớm, anh nhanh đi đón vị hôn thê của mình đi."
Giang Tử Lâm cảm kích sự thân thiết của thiết kế sư, bước đi như bay hướng xe chạy đi.
Căn phòng nghỉ nhỏ nhỏ xinh đẹp, anh dành tặng cho người phụ nữ anh yêu, anh biết Tiểu Ngọc sẽ vô cùng yêu thích chỗ này, quà tặng sẽ khắc vào trong tim, nên anh mới chuẩn bị bị kỹ từng chút từng chút một.
Mong đừng giống với chiếc xe Lamborghini năm ngoài, chỉ có thể để đó bám đầy bụi bặm.
Khởi động xe, di chuyển ô tô lên phía trước, trong lòng của Giang Tử Lâm hình ảnh của Hà Phồn Ngọc ở Đài Bắc đã chiếm trọn ở đó rồi.
Hà Phồn Ngọc ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt ngây ngốc nhìn túi xách trên bàn.
Cô thật không ngờ, lúc này hàn lý mang đi lại đơn giản nhẹ nhàng như vậy, giống như hôm đi du lịch, như một việc nhỏ chỉ cần mang theo một ít mà thôi.
Vẻ mặt khổ sở nhìn chằm chằm giấy bút đặt trên bàn, tờ giấy đã để ở đó được một lúc lâu, nhưng cô không biết mình nên viết điều gì lên đó.
Hôm nay là sinh nhật của cô, mấy ngày trước cô đã phát hiện ra khác thường của Tử Lâm, thường xuyên đi ra bên ngoài làm gì đó, sau khi về nhà lại đắc ý nhìn cô, cô cũng biết, anh đang sắp đặt điều gì.
Nhưng mà, cô muốn đi.
Đã đến lúc, cô nên rời đi, đợi thêm nữa, cô không thể dứt ra khỏi đây, cũng sẽ khiến cho Tử Lâm sinh lòng nghi ngờ.
Cô có thể đoán được hôm nay Giang Tử Lâm sẽ làm gì đó khiến cô vui vẻ, cô rất muốn ở lại đây, cũng rất muốn biết điều vui mừng ấy là gì, nhưng mà cô không thể!
Tất cả đều phải dùng dao chém đứt hết mọi thứ, từ hôm nay trở đi, cô nhất định phải rời xa khỏi cuộc sống của anh.
Hà Phồn Ngọc cắn chặt môi, mới có thể ngăn dòng nước mắt đang chảy xuống. Cô hít sâu một hơi, rốt cuộc nhấc bút lên, viết một dòng đơn giản cuối cùng.
Bọn họ ly hôn vào đêm thất tịch, rồi cuối thu đầu đông hợp lại, sau đó cô lại chọn ngày sinh nhật của minh, lại một lần nữa tổn thương Tử Lâm. . . . . .
Hơn thương tổn tới chính mình!
Nói không chừng bọn họ so Ngưu Lang Chức Nữ còn đáng thương hơn gấp bội, bởi vì không còn đau khổ lần nữa, Ngưu Lang Chức Nữ vẫn có thể đợi một năm gặp nhau một lần, mà cô, thời gian còn lại không còn bao nhiêu?
Muốn đi đâu cô vẫn còn chưa xác định, tóm lại rời khỏi Đài Bắc rồi hẳn nói, trước tiên tìm một nơi dừng chân, rồi thông báo tiếp cho Tô Dư Oánh
Hà Phồn Ngọc viết xong một dòng tin ngắn, lúc ký tên nước mắt cô chợt rơi xuống.
Nước mắt rơi trên giấy thành hai giọt tròn tròn, rất nhanh đã bị giấy hút đi.
Nếu như giọt nước mắt kia đầy máu, nhất định trên tờ giấy trắng ấy sẽ hiện lên hai con mắt đỏ ngầu đến kinh người.
Cô lau đi nước mắt, nâng tay phải lên, trên tay là chiếc nhẫn cưới rực rỡ tượng trưng cho tình yêu của bọn họ, chỉ tiếc bây giờ cô đang bị khối u ngự chiếm, cũng không còn xứng với ánh sáng chói lóa của nó nữa rồi.
Lấy xuống chiếc nhẫn, đây là lần thứ hai cô mang lên, lại cũng là lần thứ hai cô tháo nó xuống.
Xách túi cầm trên tay, so với lần trước có một chút khác biệt, lần này cô thật sự lưu luyến.
Chậm rãi đi về phía cửa, cô liên tục quay đầu nhìn ngôi nhà có bao nhiêu niềm vui chung của bọn họ. Cô không hiểu, tại sao trời cao lại hành hạ cô? Tại sao phải dùng cách này này để kết thúc cuộc đời của cô?
Cô thật vất vả, thật vất vả mới tìm được hạnh phúc!
Trái tim bi thương thống khổ khiến cô rơi nước mắt, bởi vì dù thế nào thì cô vẫn phải xóa hết, cô nén đau thương kéo hành đi ra khỏi phòng, cánh cửa này sẽ hoàn toàn ngăn cách cô với cuộc sống sau này của Tử Lâm.
Tự mình khóa lại, chôn giấu tất cả.
Nàng hi vọng Tử Lâm biết rằng, cô đối với anh không một chút giả dối, chỉ là. . . . . .Cô không có cách nào cam kết cả đời với anh!
Chỉ vì cuộc đời của cô quá ngắn ngủi.
Giang Tử Lâm hưng phấn cao độ đi ra khỏi thang máy, mới hơn mười hai giờ, lập tức quay trở lại đó, chậm nhất cũng mới ba giờ thôi, thời gian còn chưa kịp.
Khi anh lấy chìa khóa ra, cắm chìa khóa vào lỗ thì phát hiện ra cửa đã khóa.
Kỳ quái? Rõ ràng hôm nay Tiểu Ngọc xin nghỉ ở nhà, làm sao lại khóa cửa, cô rời nhà rồi? Giang Tử Lâm cực kỳ hồ nghi, hỏa tốc mở cửa đi vào.
"Anh đã trở về!" Anh cao giọng kêu, tiện tay đóng cửa, "Tiểu Ngọc, chúng ta ra ngoài đi, hôm nay anh muốn dẫn em. . . . . ."
Rời khỏi cửa, bên trong không có một bóng người, chăn giống như bình thường được gấp chỉnh tề trên giường.
Anh đi tới phòng sách, phòng chơi đàn, nhìn kỹ phòng làm việc lớn, phòng làm việc nhỏ, cũng không thấy bóng dáng của cô.
Rời nhà? Giang Tử Lâm lấy điện thoại di động ra, phỏng đoán cô chỉ đến chỗ nào gần đây mua đồ.
Kết quả khi tiếng chuông vang lên, lại ở phòng của hai n