Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Tác giả: Đại Ôn

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 134907

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/907 lượt.

nếu hỏi so với trước kia, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc có sự thay đổi gì lớn, Đỉnh Phong sẽ nói, rốt cuộc đã có thể nắm tay Tiêu Mộc, hôn môi Tiêu Mộc.
Trừ lần đó ra, còn lại chẳng khác lúc trước là bao.
“Em vào trước đi.” Tới trước cửa nhà của Đỉnh Phong, Tiêu Mộc nói.
Đỉnh Phong lại gọi anh: “Tiêu Mộc…”
Tiêu Mộc nhìn cô, mắt phượng đen láy tràn ngập sương mù, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng khẽ mím lại, hỏi: “Từ nãy đến giờ trông em có vẻ không ổn, có chuyện gì à?”
Anh cũng không biết cảm giác này là gì, anh nghĩ, có lẽ là mình đang lo lắng cho cô chăng?
Không muốn thấy vẻ đau lòng khổ sở hiện lên trên khuôn mặt cô.
Không biết từ lúc nào, cô đã chầm chậm hòa nhập vào cuộc sống của anh.

Đỉnh Phong ngước khuôn mặt tròn lên nhìn Tiêu Mộc, hỏi: “Tiêu Mộc, anh định thi vào trường nào?”
Tiêu Mộc nhìn cô, trả lời: “Đại học XX thành phố C.”
Đỉnh Phong thở dài một tiếng: “Quả nhiên là hạng nhất, một trong 10 trường đại học danh tiếng hàng đầu đấy.”
Tiêu Mộc sững sờ, nhìn dáng vẻ chán nản của Đỉnh Phong, đột nhiên hiểu ra vì sao cô lại ủ rũ như vậy.
Mắt phượng ánh lên một chút ý cười, anh vươn tay, nhẹ nhàng ôm Đỉnh Phong vào trong ngực, tựa cằm lên đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Còn một năm nữa, anh muốn em có thể đi cùng anh, nếu đến lúc đó không còn cách nào khác … cùng lắm thì anh ghi danh vào trường của em là được …”
Đỉnh Phong ngẩng đầu, kích động nói: “Không cần đâu, em sẽ cố gắng, còn một năm nữa, em sẽ cố gắng.”
Nhìn Đỉnh Phong kích động như vậy, Tiêu Mộc nở nụ cười.
Đỉnh Phong nhìn bờ môi mỏng của Tiêu Mộc, lại không nhịn được mà nhón chân lên, chạm nhẹ vào bờ môi mềm mại.
Tiêu Mộc sững sờ, mắt phượng đen láy như bị sương mù che phủ.
Đỉnh Phong ngượng ngùng, lén lút liếc nhìn Tiêu Mộc một cái.
Hai lần hôn môi, đều do cô chủ động, Tiêu Mộc sẽ không mất hứng chứ?
“Thật hết cách với em…” Tiêu Mộc cúi đầu.
Đỉnh Phong cảm giác trên môi mình lành lạnh, cô không ngờ Tiêu Mộc lại chủ động hôn mình.
Thu lại sự kinh ngạc, cô nhớ đến lời Lý Gia Nhạc từng chỉ mình…
Bờ môi khẽ mở ra, cô vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lên môi Tiêu Mộc, cảm giác được hô hấp của Tiêu Mộc hơi ngừng lại, rồi lập tức trở nên mãnh liệt, môi của hai người gắt gao dán chặt vào nhau.
Nụ hôn này kéo dài mấy chục giây.
Lúc kết thúc, sắc mặt của Đỉnh Phong đã đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Vậy mà Tiêu Mộc lại chẳng có gì thay đổi, chỉ nói với Đỉnh Phong: “Mau vào nhà đi, ngày mai còn đi học.”
Đỉnh Phong gật gật đầu, nhanh như chớp đã bỏ chạy lên lầu.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của Tiêu Mộc bị kéo ra một khoảng thật dài, anh nhìn Đỉnh Phong bối rối bỏ chạy, khóe môi khẽ cong lên, sau đó xoay người rời đi.

Mà Dương Đán vẫn luôn núp sau tấm rèm cửa đã chứng kiến từ đầu tới cuối, ông kích động chỉ vào Tiêu Mộc, nói: “Là thằng nhóc này sao? Là nó muốn cướp mất Đỉnh Phong yêu dấu của tôi sao?”
Từ Sinh vỗ vỗ vào vai Dương Đán: “Đó là cháu của em.”
Dương Đán lại tiếp tục nói: “Nó hôn Đỉnh Phong yêu dấu của tôi, SUN, cho dù đó là cháu của cậu thì cũng không thể tha thứ.”
Từ Sinh bất đắc dĩ nói: “Thầy à, sớm muộn gì Đỉnh Phong cũng ở bên người khác, mà em rất có lòng tin với cháu của mình, nếu như Đỉnh Phong có thể ở bên cạnh nó, em nghĩ cũng không tồi.”
Dương Đán cúi thấp đầu, nói: “Cậu cũng đã nói như vậy rồi, tôi còn có thể nói cái gì nữa?”
Từ Sinh nói: “Thầy đừng lo lắng quá.”
Dương Đán gật đầu.

Rất nhiều người cảm thấy Đỉnh Phong thay đổi, lúc nào cũng vậy, chỉ cần có thời gian thì cô sẽ lôi sách ra để học.
Mà trong giờ học cũng không ngủ gật nữa.
Điều này đối với mọi người mà nói, quả thực chính là chuyện lạ
Có người còn lén lút hỏi Đỉnh Phong, làm cách nào để ngồi nghe giảng liên tục mấy tiếng đồng hồ mà không ngủ gật, làm thế nào có thể thay đổi lớn như vậy?
Đỉnh Phong trả lời rất cởi mở: “Lúc nào sắp ngủ gật thì lấy dầu bôi vào mắt là được.”
Rốt cuộc là cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được chuyện này?
Kỳ thi đầu tiên, Đỉnh Phong đứng thứ tư trong lớp, đứng thứ 223 toàn trường, tổng số điểm là 495.
Số điểm này đã có thể vào được trường đại học hạng hai của thành phố A.
Lúc trước, thành tích của Đỉnh Phong vẫn chỉ quanh quẩn ở hạng 9 hạng 10, bây giờ mặc dù tiến bộ không quá vượt trội nhưng sĩ khí càng ngày càng tăng vọt.
Ngày hôm sau, Trương Cường Quân gọi năm người xếp hạng đầu tiên tới văn phòng, vừa vào đã hỏi: “Trong các em, có ai xài ‘phao’ không?”






Người đầu tiên trả lời là Đỉnh Phong: “Thưa cô, em không có.”
Bốn người còn lại, trong đó có hai người cũng nói mình không xài ‘phao’, hai người còn lại thì ấp a ấp úng mãi, cuối cùng cũng thành thật nói: “Em có dùng điện thoại.”
Trương Cường Quân nghiêm mặt hỏi: “Nếu dùng thực lực của các em để làm bài, các em nhắm mình có thể đạt được bao nhiêu điểm?”
Hai người trầm mặc một lúc.
Một người nói hơn 400 điểm một chút.
Có sự ủng hộ của cô giáo, nếu Đỉnh Phong không cố gắng thêm mộ