Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Mặc Giản Không Đường

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134410

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/410 lượt.

ốn hỏi các vị, có ta nhìn thấy ta sờ soạng Chúc Anh Đài hay không, bởi vì ta có chút…không nhớ rõ lắm?”
Học sinh bốn phía vây quanh không ít, đều là xem náo nhiệt, thấy ta nói như vậy, đều có chút chần chờ, sau đó châu đầu ghé tai vào nhau bàn luận. Lúc này, Mã Văn Tài trừng mắt, quát lớn:
“Miệng các ngươi đâu! Một đám đều câm điếc hết sao? Rốt cuộc là có ai thấy không?” Thằng nhãi này không hổ là nhân vật phản diện, vừa mở miệng đã làm mọi người run rẩy, sau đó ào ào mở miệng: “Không, không thấy”. “Khẳng định là Chúc công tử nhìn nhầm rồi, Hoa Đường huynh làm sao có thể là kẻ háo sắc được… ”. “Ta cũng không thấy, việc này căn bản là không có khả năng xảy ra…”
Nhìn ra được tầm ảnh hưởng của Mã Văn Tài, vì thế nên hắn vừa mở miệng, mọi người lập tức không dám nhiều lời, tất cả đều nói Diệp Hoa Đường là người trung trực chính nghĩa, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện này. Mã Văn Tài vừa lòng quét mắt nhìn đám người kia, sau đó quay đầu lại, nói thầm với ta:
“Thấy được rồi chứ, đây là sức mạnh của quyền lực, chỉ cần ngươi có vũ lực tuyệt đối, đen cũng có cãi thành trắng. Thế nào, đi theo ta, ta không bạc đãi ngươi chứ?”
Thật sự là không bạc đãi, vì hành vi và phản ứng của những người đó, lại làm cho ta cảm giác có một chút gì đó không nói rõ ra được.
Trước mặt, Chúc Anh Đài và Ngân Tâm mặt đều tức đến xanh mét, Mã Văn Tài thì đã tỏ rõ lập trường, vì thế những người xung quanh vội vàng rút chạy. Lương Sơn Bá không nói gì, trong ánh mắt nhìn về phía ta có một chút nghi hoặc, lại một chút khó hiểu mà càng nhiều hơn là sự thất vọng.
Nếu nói lúc nãy ta còn muốn chặn họng Chúc Anh Đài, thay ca ca xả giận, thì bây giờ, ý niệm này đã hoàn toàn, hoàn toàn bị thay bằng sự tự trách.
Ta làm sao có thể…Làm ra chuyện quá đáng như vậy…
Chuyện này, cho dù thế nào cũng vẫn là do ca ca ta sai! Ta làm sao có thể vì tư lợi bản thân, cứ làm càn đổi trắng thay đen, trốn tránh trách nhiệm?
“Hừ, Chúc Anh Đài dám làm như vậy với muội muội của ngươi, quả thực chính là không để A Đường của ta vào mắt. Có muốn ta nói với phu tử, nhân cơ hội này tố cáo bọn họ nói năng bừa bãi, nói xấu thanh danh của ngươi, khiến bọn họ bị phạt đến mức sau này không còn dám chống lại chúng ta nữa hay không?” Mã Văn Tài như trước, vô cùng hưng phấn thì thầm vào tai ta, ta lại lắc đầu, túm lấy cánh tay của hắn: “Quên đi, chúng ta đi thôi.”
“Ngươi định cứ như vậy mà đi?” Mã Văn Tài có chút không thể tin nhìn ta, nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ còn muốn tiếp tục nháo thêm một trận nữa. Ta lắc đầu, lại nói: “Đi thôi.” Liền túm lấy Mã Văn Tài đi đến phòng ăn. Mã Văn Tài lộ ra bộ dạng “Thực hết cách với ngươi.”, sau đó cũng đi theo ta. Chúc Anh Đài đứng ở đằng xa tức giận đến dậm chân dậm tay, hình như la hét ầm ĩ cái gì với Lương Sơn Bá, mặt khác những học sinh trong trường cũng vội tránh xa, hoàn toàn coi chúng ta như thiên tai địch họa. Vì thế lúc ăn cơm, chung quanh ta và Mã Văn Tài trong phạm vi một cái bàn không một ai dám ngồi, thoạt nhìn rất giống như chúng ta là ôn dịch ==
Bất quá, ta có thể thấy được Mã Văn tài rất cao hứng khi mọi người làm như vậy. Hắn một bên theo thói quen đem tất cả thịt cho ta ăn, một bên lại hỏi ta làm sao đột nhiên lại không so đo nữa, có phải là vì Lương Sơn Bá hay không? Ta lắc đầu, nói cho hắn là vì ta cảm thấy như vậy không tốt, vốn là ta làm sai, không có lập trường đi vu cáo ngược lại người ta.
“Hừ, thật sự là lòng dạ đàn bà.” Mã Văn Tài cười lạnh, “Trên đời này vốn không phân đúng sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.” Nhưng hắn cũng không đi sâu vào đề tài này nữa, chỉ cúi đầu nhìn là khay đồ ăn, sắc mặt không vui nói, “Sao lại gắp lại, ngươi không phải rất thích ăn cá sao? Ta thấy trước kia Lương…”
“Ta rất thích ăn a.” Ta vừa thấy hắn định nổi giận, vội vàng cắt ngang lời nói, dùng chiếc đũa chỉ chỉ món cá mà phải mấy ngày nhà bếp mới làm một lần, nói: “Loại cá này rất bổ cho thân thể, chân ngươi còn bị thương chưa lành, đừng kén cá chọn canh, ăn nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe.”
Mã Văn Tài lập tức câm nín luôn. Hắn xoay đầu đi, cũng không biết là nghĩ cái gì, suy một lúc lâu mới nói: “Nếu ngươi có lòng tốt như vậy thì đem cá của ngươi cho ta đi.”
“Nhưng mà ta đã ăn được một nửa rồi…”
“Ta không cần biết ngươi đã ăn bao nhiêu, đưa đây!” Mã Văn Tài không để cho ta phân trần liền giơ tay đoạt đĩa cá ta đang ăn dở, bộc lộ phong thái bá vương không cần nghi ngờ. Ta tự nhiên sẽ không ngây thơ đoạt lại đĩa cá, vội vàng ăn cho xong bữa sáng rồi lên lớp, sau khi học xong thì lén lút xuống núi, đến nhà trọ tìm ca ca.
Lúc ta rời đi, Mã Văn Tài tựa hồ không vừa ý, bất quá vẫn để Mã Thống yểm trợ cho ta. Mộc Cận bị ta bắt ở lại trong trường, để nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ kịp thời xuống núi thông báo cho ta.
Thời điểm xuống đến nhà trọ, ca ca đã chờ đến phát điên rồi, vừa thấy ta đến liền nhảy dựng từ trên giường lên, làm rớt cả túi nước đá chườm mặt. Ta vốn định hỏi hắn giữa hắn và Chúc Anh Đài đã có chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn vết ứ bầm còn chưa tan, lại