
Tác giả: Mặc Giản Không Đường
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134428
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/428 lượt.
i túi đựng thảo dược. Thấy ta đi ra, nàng không khỏi bước nhanh tới chào đón: “Diệp công tử, ta mang cá đến cho công tử đây.” Nói xong giơ cao đầu cá trong tay, vô cùng cao hứng đi về phía tay triển lãm đầu cá.
“Thật sự xấu hổ, đã làm phiền Tâm Liên cô nương phải chạy tới đây một chuyến.” Ta vốn định chối từ, nhưng mà Cốc Tâm Liên lại đem đầu cá đặt vào tay ta, trong miệng nói: “Diệp công tử, xin đừng khách khí, là vì ta vừa rồi đi tới hồ riêng bắt một con cá trắm đen, nghe nói người rơi xuống nước bị cảm lạnh mà ăn sẽ chóng khỏi bệnh. Ta thấy vị Mã công tử kia hình như cũng là rơi xuống nước sau mới được đại thúc cứu lên, con cá này vừa vặn cho hai người các ngươi.” Nàng vừa nói, vừa quay đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi: “Đại thúc đâu?”
“Đại thúc đã ra ngoài tìm đại phu.” Ta đáp lời.
Cốc Tâm Liên trố mắt nhìn ta.
“Từ chỗ này mà đến tìm đại phu, phải đi mất một ngày. Các ngươi ở chỗ này chờ lâu như vậy, có cái gì ăn không?”
“Còn một chút lương khô thừa, ta cũng định đi nướng mấy con cá để ăn…” Cốc Tâm Liên nghe ta nói xong, ánh mắt trừng lớn hơn nữa, kinh ngạc: “Như vậy làm sao được? Các ngươi mới rơi xuống nước bị cảm lạnh, thân thể còn đang suy yếu, làm sao có thể ăn cá nướng? Hẳn là nên nấu canh cá!”
“Chuyện này, thật ra ta cũng muốn nấu canh cá…” Dưới cái nhìn chăm chú của Cốc Tâm Liên, ta càng nói đầu càng cúi thấp, cuối cùng cô nương đối diện không nhịn nổi liền cười ra tiếng, giơ tay đoạt lấy đầu cá trong tay ta, nói: “Ta biết rồi, các người là con cháu thế gia, bình thường cẩm y ngọc thực, ở trong trường cũng có thư đồng hầu hạ, không biết nấu ăn cũng đúng thôi. Ta nấu canh cá là giỏi nhất đó. Diệp công tử không ngại lát nữa nếm thử tay nghề của ta chứ?”
“Thật sự là đã làm phiền Tâm Liên cô nương rồi.” Ta có chút xấu hổ, Cốc Tâm Liên lại coi như không thấy, mang theo đầu cá đi thẳng xuống phòng bếp. Ta vốn định qua hỗ trợ, lại nghe thấy trên lầu cửa gỗ mở ra, Mã Văn Tài không biết từ lúc nào đã tự làm một cây gậy gỗ, chống gậy ra bên ngoài nhìn.
Bộ dạng này của hắn thực sự là rất thú vị, không ai có thể tưởng tượng nổi Mã Văn Tài cũng có ngày phải lưu lạc đến tình cảnh này, không chừng nếu để người trong trường nhìn thấy, có khi lại kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
Mã Văn Tài thấy ta cười trộm, không khỏi thẹn quá hóa giận, muốn ném gậy đi rồi tự mình đi xuống. Ta sợ hắn ném đi, liền xông lên đỡ hắn, dẫn vị đại gia này chậm rãi bước xuống dưới. Hắn sắc mặt lúc đầu đang âm trầm, lúc này mới hơi tốt lên, hất cằm về phía phòng bếp, nhíu mày hỏi ta: “Nàng ta tới đây làm gì?”
Lời này, không nghi ngờ gì, chính là nói Cốc Tâm Liên.
“Tâm Liên cô nương là mang cá đến cho chúng ta, nàng lo lắng chúng ta không có cơm trưa để ăn, lại còn làm cả canh cá.” Ta kích động giải thích. Mã Văn Tài lại bĩu môi, trong lời nói có chút khinh thường, hỏi ta: “Diệp Hoa Đường, ngươi sao lại để cho người ta đi làm cơm? Bản thân sao không tự nấu cá.”
Hắn nói rất to, ta bị hắn nói đến nỗi xấu hổ, còn chưa kịp mở miệng thì Cốc Tâm Liên cũng đã nghe thấy, thò đầu ra khỏi phòng bếp:
“Vị công tử này, ngươi đừng trách Diệp công tử không làm. Hắn là con trai, không biết nấu ăn là đương nhiên, ngươi đừng khó xử hắn. Các ngươi nếu muốn ăn gì, cứ nói với ta là được, ta biết làm rất nhiều món ăn.”
“Chậc chậc, con trai cơ đấy.” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ta từ trên xuống dưới, thở dài, miệng chậc chậc, lẳng lặng lắc đầu, nhỏ giọng nói vào tai ta: “Ai, lúc trước trong trường có Vương Huy Chi, hiện tại lại có một cô nàng đánh cá, Diệp công tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, cũng khó trách nam nữ đều ăn. Chẳng qua ngươi biết câu dẫn người khác, nhưng chẳng hay có năng lực làm tướng công của người ta không.”
“Ngươi nói bậy bạ cái gì! Tâm Liên cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao có thể có tâm tư đó với nàng?” Ta nhíu mày phản đối. Mã Văn Tài cũng không xoáy vào vấn đề đó nữa, chỉ nói: “Cốc Tâm Liên thì không có gì, nhưng mà ta thật sự muốn hỏi ngươi một chút, ngươi nhận thức Vương Huy Chi thế nào? Hắn tại sao vì tìm ngươi, lại cất công đi một chuyến đến trường?”
“Ngươi nói Huy Chi huynh sao? Chúng ta là ở tiệc đính hôn của Tạ gia mà quen biết, hắn…” Ta đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng lấy tay che. Mã Văn Tài nhìn ra được manh mối, liền không buông tha, hỏi: “Tiệc đính hôn? Là tiệc đính hôn diễn ra vào tết Đoan Ngọ sao? Tạ Đạo Uẩn vì sao muốn ngươi đi dự? Các ngươi có quan hệ gì?”
“A, này, là vì nhà của ta cùng với Tạ gia có chút quen biết, nên nàng mới mời ta đi dự…”
“———Không đúng! Ta còn nhớ ngày đó gặp ngươi ở trên đường, trên mặt ngươi còn có một chút son, đi dự tiệc làm sao lại có thể dính son? Ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã làm gì!”
Thấy ta rối rắm không mở miệng, Mã Văn Tài lại uy hiếp: “Diệp Hoa Đường, ngươi tốt nhất là thành thật nói cho ta, cha ta là thái thú Hàng Châu, muốn biết tin tức gì cũng rất dễ dàng. Để đến lúc ta phát hiện ngươi lừa dối ta, ta cũng không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
“Mã Văn Tài