
Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Tác giả: Cổ Hạnh Linh
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 134826
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/826 lượt.
chung là Ma Vương thấy Hứa Tử chậm chạp chưa đến, nên phái thêm một thị vệ đến nữa đó mà.
"Lam Nguyệt cô nương, Vương cho mời." Thị vệ mời luôn Lam Nguyệt vào.
Lam Nguyệt theo thị vệ đi rồi. Hứa Tử vẫn giữ vẻ mặt đau khổ mà nói với thị vệ rằng: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta tự đến thư phòng." Chung quy nàng cũng không đành lòng vì mình mà làm người khác khó xử.
Thi vệ cảm kích lui đi.
Hứa Tử vẫn ngồi yên tại chỗ đó, cho đến khi Lam Nguyệt trở về, lần nữa thỉnh nàng đến thư phòng của Vương. Nàng biết nàng không thể cự tuyệt, chỉ biết trách ma quỷ mang đến tai họa cho người vô tội như nàng.
Hứa Tử đi vào thư phòng mà nàng đã quá quen thuộc, nhìn thấy vẻ mặt không chút hờn giận của nam nhân đang lạnh lùng ngồi ở án thai. Trải ơn một tháng tìm hiểu, nàng từ lâu đã thăm dò được tính tình nóng nảy của hắn có bao nhiêu thối tha, tất cả ma quỷ có bao nhiêu sợ hãi khi nhìn thấy hắn. Nàng thầm thở dài một hơi, nàng sao lại không sợ hắn cơ chứ? Tuy rằng hắn đối với nàng càng ngày càng mê đắm, nhưng luôn luôn muốn nàng đến xoa dịu tính tình nóng nảy thối tha của hắn. Mà biện pháp duy nhất có thể làm hắn nguôi giận chính là để hắn tùy ý chà đạp đôi môi mọng đỏ của nàng.
Tất cả ma quỷ trong Thiên Cung luôn nói với nàng rằng nàng đối với Ma Vương mà nói, rất đặc biệt. Chỉ có nàng là hiểu rõ, hắn chẳng qua chỉ là tham luyến đôi môi của nàng mà thôi, căn bản là không yêu thích gì nàng cả. Nàng có bao nhiêu trọng lượng, trong lòng nàng tự hiểu rõ. Ma Vương đối với nữ nhân không chút quan tâm, không có khả năng động chân tình đối với sự thanh tú của nàng.
Tâm tư của Ma Vương đừng nói Hứa Tử không hiểu, ngay cả bản thân Ma Vương cũng không hiểu rõ. Chỉ cần khuôn mặt nàng chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn liền sốt ruột không thôi, nhất là lần trước phát hiện ra thân thể của nàng rất mê người. Thầm nghĩ đem nàng gắt gao giam vào trong lòng, hung hăng hôn nàng ngàn lần vạn lần. Khi hắn giận dữ, cũng chỉ có nàng xuất hiện mới có thể làm cho hắn nguôi giận được. Rõ ràng dung mạo của nàng không quá xuất sắc, nhưng chết tiệt là hắn không thể buông nàng ra. Thầm nghĩ đem nàng vĩnh viễn giam lại bên cạnh hắn.
Ma vương cất bước đi ra khỏi án thai, đem Hứa Tử kéo vào trong lòng. Cúi đầu tìm kiếm đôi môi của nàng, tham lam nuốt
Sau một hồi môi lưỡi dây dưa, những nụ hôn Ma vương vẫn rơi trên mặt nàng. "Nha đầu, vì sao lại không vui?", vừa rồi hắn có hỏi qua Lam Nguyệt, biết rằng nàng đang không vui.
"Nếu như ngươi bị người khác giam lỏng, mất đi tự do, ngươi có thể vui vẻ được sao?" Hứa Tử tức giận nói. Hiện tại hỉ nộ ái ố của nàng, nhất cử nhất động của nàng, chuyện gì cũng không thể qua khỏi mắt của hắn. Loại cảm giác này khiến nàng không thoải mái chút nào, giống như là bị người ta lột hết quần áo, lõa thể mà nằm trước mặt hắn.
Trong lòng trống rỗng khiến Ma vương có điểm khó chịu, bàn tay to tiến tới, lần nữa đem nàng ôm chặt vào lòng. Ôm nàng ngồi xuống chiếc ghế bành, chiếc ghế bành này lúc đầu vốn là hắn chuẩn bị cho Xà vương, bạn tri kỉ của hắn ngồi.
"Buông ra đi." Hứa Tử giãy dụa. Hắn lại dùng sức mạnh để khuất phục nàng.
Ma vương ngược lại ôm nàng chặt hơn nữa.
Hứa Tử hung hăng cắn một cái vào tay hắn, cái này rõ là chọc giận Ma vương. Hơi nghiêng người, đem nàng đặt trong chiếc ghế, giữ chặt lấy tay của nàng, nghiêm khắc trừng phạt bằng cách hôn lên môi nàng. Bình thường hôn nàng, khi thì hắn thật bá đạo, lúc lại rất ôn nhu, lần này là hắn nghiêm khắc trừng trị nàng nên hắn cắn xé môi nàng.
́ng một lúc thì hết sạch sức lực, đành để mặc hắn chà đạp.
Thấy Hứa Tử nhu thuận, hắn không khỏi giảm bớt lực đạo.
"Từ khi bản vương trở thành Ma vương đến nay, toàn bộ Ma giới cũng không có ai dám mắng chửi bản vương, chứ đừng nói là cắn. Ngươi là người đầu tiên không sợ bản vương." Thật không biết hắn có chỗ nào bất thường, luôn dễ dàng tha thứ cho sự càn rỡ của nàng.
Hứa Tử nhìn hắn, không lên tiếng. Ở chung đã được ba tháng, biết rõ hắn sẽ không đọc ý nghĩ của nàng nữa, nàng đối với hắn cũng có chút biến đổi, có đôi khi rất sợ phải gặp mặt hắn, nhưng có đôi khi lại nghĩ đến hắn.
Ma vương vươn tay, xoa nhẹ lên khuôn mặt trắng trẻo, thanh khiết của nàng. Nàng rất giản dị, không đeo vàng đeo bạc, không tô son điểm phấn. Nếu những bộ y phục mà hắn cấp cho nàng không hoa mỹ, tin rằng nàng sẽ thích mặc những bộ y phục đơn giản như của cung nữ. Nàng rất tự nhiên, không giống kẻ khác, ngoài miệng thì nói là yêu hắn, nhưng thực tế chỉ là ham muốn ngôi vị Ma hậu, cho dù là nữ vương hay công chúa cũng đều giả dối như vậy. Tóc nàng luôn tự nhiên tung bay phía sau, mà nàng cũng rất thơm, là mùi thơm tự nhiên của cơ thể nữ nhân, chỉ cần ôm lấy nàng, hắn lại cảm thấy an tâm. Nếu như không được nhìn thấy nàng, hắn sẽ căng thẳng không ngớt, rất sợ nàng sẽ chạy trốn, rất sợ sẽ không còn được gặp lại nàng nữa. "Chỉ cần ngươi đáp ứng bản vương, không chạy trốn, bản vương sẽươi tự do." Rốt cuộc là không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng buồn bực của nàng, Ma vương đành nhượng bộ.
Nghe vậy, Hứa Tử