Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mãi Mãi Bên Anh

Mãi Mãi Bên Anh

Tác giả: Na Thù

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 134318

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/318 lượt.

c mệt mỏi cất lời.
Trình Du luống cuống: “Không không…”
“Cô thích Cô Mang.” Một câu khẳng định ngắn gọn.
“Em..” Trình Du hoảng sợ không biết nói thế nào, “Em không biết chị là vợ của thầy ấy, em…”
Thư Ngọc nhìn cô ta, đột nhiên mệt mỏi đứng lên: “Không cần nói rõ lý lẽ với tôi, tôi không có hứng thú nghe cô viện cớ. Tôi mệt rồi, cô đi đi…”
“Em không muốn ngồi tù!” Trình Du bắt lấy cô.
“Buông tay!”
Cô Mang từ cửa lớn nhanh chóng bước vào, toàn thân anh sinh ra khí thế lạnh thấu xương khiến Trình Du sợ hãi, theo bản năng mà buông lỏng cánh tay đang giữ chặt Thư Ngọc.
Anh lên lầu, kéo Thư Ngọc qua. Đã sớm có người đi lên đưa Trình Du xuống lầu.
“Chị A Ngọc, thả em đi, em không muốn ngồi tù…”
Anh lo lắng nhìn Thư Ngọc: “Ngọc?”
Nước mắt cô rơi xuống: “Đều là em không tốt, không nên cáu kỉnh với anh, không nên một mình lén trở về… Nếu em đợi anh cùng trở về thì sẽ không xảy ra những chuyện này… Em không dám tưởng tượng nếu anh và A Mỗ không thể thoát khỏi trận hoả hoạn thì em nên làm cái gì bây giờ…”
Anh hôn nước mắt của cô, nhẹ giọng vỗ về: “Không phải lỗi của em, tiểu thư Trình gia quen thói được nuông chiều, cô ta không coi trọng anh, ngày mai còn có thể coi trọng những người khác; không đốt nhà em, cũng sẽ đốt nhà người khác. Chúng ta thay người khác hứng tai hoạ, cái này gọi là cứu vớt trăm họ.”
Cô nín khóc mỉm cười.
Anh ôm ngang người cô, hướng đến phòng ngủ: “Ngoan, đừng nghĩ ngợi lung tung, ngủ một giấc thật ngon, tất cả đều có anh.”






Vĩ thanh
Thấm thoát đã vào mùa thu.
Thư Ngọc bận trong bận ngoài, đa số thời gian đều lo trang trí lại cho nhà mới yêu thích của mình. Cô Mang nhìn cô đổ đầy mồ hôi lại hăng hái tràn trề, anh không khỏi cảm thấy buồn cười: “Sau này anh không dám mua nhiều nhà, nếu mỗi chỗ em đều tự mình làm mọi chuyện, vậy không phải em muốn mệt chết à, em mệt mỏi chẳng phải muốn anh đau lòng sao?”
Cô bĩu môi: “Em thích đấy, anh muốn thế nào?” Cô đang nhón chân dán hoa văn lên khung cửa sổ, tiếc rằng chiều cao không tới, làm sao cũng không dán được.
“Vậy để anh giúp được không?” Anh đỡ cô đang lung lay sắp ngã, bất đắc dĩ nói. Khuyên không được? Ngay cả giúp cũng không được sao?
Bà cụ giả vờ trút giận lên Thư Ngọc: “Được rồi, con lại bắt nạt A Mang làm chi?”
Thư Ngọc mếu máo, dường như vô cùng oan ức. Từ khi Cô Mang đưa A Mỗ về ở, bà nhiều lần bênh vực anh.
Cô Mang vội vàng ôm Thư Ngọc: “Thôi, ăn cơm đi, cơm nước xong anh dẫn em ra ngoài một chút.”
Sau bữa trưa, Cô Mang nắm tay Thư Ngọc đi dạo trên đường lót đá ở trấn Thanh Hà.
Trấn Thanh Hà vẫn là dáng vẻ thanh bình như trước, dường như những chuyện xảy ra trong mấy tháng nay đều là ảo ảnh trong mơ.
Họ đi tới phía trước, có một toà nhà tây dương bỏ hoang. Mấy tháng trước, nơi này còn có tiếng người ồn ào, tiếp đón đại sứ nước ngoài. Nhưng mà hiện giờ, toà nhà tây dương duy nhất trong trấn Thanh Hà đã trống rỗng, không còn phồn hoa.
Hai tháng trước, ông chủ Trình bị tố cáo kinh doanh phi pháp, từng bằng chứng được đưa đến viện kiểm sát. Buộc tội là chuyện ván đã đóng thuyền. Có người nói, là thương nhân, làm sao có thể chưa làm qua chuyện dơ bẩn? Chỉ sợ ông chủ Trình đắc tội người nào nên bị trả đũa. Một tháng ngắn ngủi, Trình gia nhanh chóng sụp đổ. Mọi người trong trấn Thanh Hà loan truyền, Trình gia hết thời.
Hoạ vô đơn chí chính là, con gái được nuông chiều của Trình gia cuối cùng là kẻ khả nghi phóng hoả. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Trình đại tiểu thư nhanh chóng bị đưa vào nhà giam. Nhưng điều khiến người khác khó hiểu chính là, một tháng sau, ngay cả Trình gia cũng không còn mảnh vụn thừa lại, Trình tiểu thư lại được thả ra. Nghe nói có người đảm bảo cho cô ta đi ra, nhưng Trình gia không còn gì cả, sao lại có năng lực đưa con gái ra ngoài? Giữa những lời đồn xôn xao lại truyền ra một bí mật giống nhau, nói là trước kia ông chủ Trình để con gái dụ dỗ một phú thương nào đó, cho nên cầu xin phú thương đó cứu Trình tiểu thư ra ngoài. 
Trình Du có cám dỗ phú thương nào đó hay không, Thư Ngọc cũng chẳng biết. Cô chỉ nhớ rõ vào đêm mưa to tầm tã kia, cậu thiếu niên toàn thân ướt đẫm quỳ gối dưới cửa sổ nhà cô.
“Thư Ngọc, buông tha tiểu Du đi. Tôi biết nó phạm sai lầm lớn, nhưng nó nhỏ tuổi như vậy, còn chưa ra ngoài trấn Thanh Hà mở mang tầm mắt, để tôi ngồi tù thay đi.”
Thư Ngọc ngồi bên trong, trong tay đang cầm tách trà nóng. Cô thở dài: “Cô ấy có người cha quyền thế hơn người, còn có anh trai chiều chuộng như vậy, cũng khó trách không kiêu căng. Nếu tôi không phải Đàm Thư Ngọc, chỉ là Lý Thư Ngọc, Triệu Thư Ngọc bình thường, vậy coi như chết cháy cũng không có người quản? Cô ấy còn nhỏ tuổi lại có lòng dạ tàn nhẫn như vậy? Cô ấy dám làm ra, sao lại không có can đảm gánh vác? Cậu làm anh trai còn có mặt mũi hồ đồ nói muốn thay cô ấy ngồi tù?!”
Gương mặt cậu thiếu niên lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại lúng ta lúng túng không biết nên nói gì.
“Cậu trở về đi.” Cô nói.
Cậu th


Pair of Vintage Old School Fru