
Tác giả: Mộ Vân Già
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341622
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1622 lượt.
lộ ra, "Rất thuận lợi, Trịnh Nguyên Sơn muốn thoát khỏi sự liên quan không dễ dàng như vậy, hắn ta giao thiệp với chợ đen cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Quan hệ bên trong tôi cũng đã xem xét qua, phạm vi sẽ không mở rộng, chẳng qua là tháo c ủa hắn ta mấy cái xương sườn, thế nào cũng phải cho hắn nếm một chút vị đau."
"Hội chiêu đãi ký giả rất thành công, lần này Thường Minh Tụ khó có thể phối hợp được, chỉ là dạng đàn bà tỏ vẻ thanh cao nhưng bất quá lại giống một bãi nước mềm ." Lữ Phương khinh bạc nói xong, đi qua đi lại thấy Mộ Diễn không bị lời nói của mình làm ảnh hưởng, chẳng qua là khẽ ừ.
Mộ Diễn nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay, con ngươi nheo lại, " Bên Đàm Thành thì sao?"
"Chuyện gièm pha về đại tiểu thư Hạ gia giới truyền thông đã đăng tin , mọi người đều có thể thấy."
"Rất tốt." Đem điếu thuốc dập mạnh vào gạt tàn thuốc, Mộ Diễn đứng dậy ghé sát vào cửa sổ ngắm nhìn một lúc lâu.
"Tôi nói, cậu cũng thật là, rõ ràng đã hợp tác giao dịch với nhau còn muốn gây ra sóng gió cho con gái người ta" Lữ Phương không hiểu, mặc dù chưa từng gặp qua cô gái kia, nhưng là nghe Tiểu Hiền miêu tả không giống như một cô gái thấp hèn, nghe khẩu khí của cô ấy còn có một phần tán thưởng.
Mộ Diễn con ngươi hơi trầm xuống, khóe miệng cười cũng rất sâu, anh xoay người đi tới trước bàn làm việc, trên điện thoại di động vẫn còn ghi lại số điện thoại hôm qua anh gọi, anh cầm điện thoại di động lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái tên trong màn hình, "Bởi vì, tôi muốn để cho hắn cũng nếm thử cảm giác người thân xung quanh mình bị phá huỷ."
Hạ Tử Ca, cô nhất định sẽ trở thành vũ khí có lực cho tôi, trốn cũng trốn không thoát.
"Ngày mai tôi đi chuyến đến Đàm Thành, thăm Hạ Xương Nguyên."
Lữ Phương thiêu mi cùng Liêu Tuấn Vĩnh trao đổi ánh mắt, vẻ mặt cũng có chút ngưng đọng, "Được rồi, trong thời điểm này cậu cũng nên đi."
Liêu Tuấn Vĩnh và Lữ Phương ném lại một câu nói rồi rời đi, cả phòng làm việc lần nữa lâm vào trầm tĩnh, Mộ Diễn một mình đứng ở cửa sổ, thế giới bên ngoài cứ sáng như thế, tim của anh lại trống rỗng một khối, như một mảnh đất hoang vu.
Trong đầu thoáng qua hình ảnh một cô gái khóc đứng trước mặt của anh, Ca ca, ngươi giúp ba ba một lần, coi như là em van anh, có được hay không.
Nếu như, năm đó anh có thể thẳng thắn một chút, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không đi tới ngày hôm nay. Nhưng là, không sao, người khác làm anh đau một anh trả gấp mười.
Tử Ca nghe tiếng va chạm hốt hoảng giật mình tỉnh lại .
Lúc đó, Cô mở mắt ra tròng mắt sưng đỏ, ánh nắng chiếu vào mắt cô.
Hạ Minh Châu đứng ở cạnh cửa, chiếc găng tay đang cầm ở trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất, Cô ta xinh đẹp tuyệt trần nhưng trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng, thanh âm bể tan tành, "Các người. . . . . . Thế nào. . . . . ."
Tử Ca nhìn cô ta, đầu óc bắt đầu từ từ chuyển động, tối hôm qua cô khóc một lúc rồi ngủ mê man, nhiệt độ của người bên cạnh ấm áp như vậy khiến cô chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Chung Nham cánh tay đè lại eo của cô, hai người ôm nhau ngủ. Tử Ca mím môi, kéo cái chăn ra nhìn thấy quần áo trên người đầy đủ, như vậy cô muốn giải thích cũng dễ hơn, nhưng là, làm sao bây giờ đây? Cô, cư nhiên không muốn giải thích một chút nào. Đầu đang gối trên cánh tay mềm mại, Ưm….. mí mắt sưng lên, không muốn mở mắt chút nào.
Nghĩ như vậy, Tử Ca lần nữa nhắm mắt lại. Cô nghe sau lưng truyền đến tiếng huyên náo, anh ta rời giường, khóe miệng của cô đột ngột nâng lên một nụ cười nhạt, Hạ Tử Ca, thật ra thì ngươi rất có tố chất làm người xấu.
A, Minh Châu, cô có biết khi tôi thấy hai người cùng nhau nằm ở trên giường cảm giác như thế nào không? Ngón tay đâm vào lòng bàn tay, móng tay bén nhọn xuyên thấu qua lớp da rồi đâm vào thịt, để lại dấu vết đau đớn.
Chung Nham đứng dậy, thuận tay giúp cô dịch dịch cái chăn, tóc đen rũ xuống che kín cái trán của mình, anh ta nhìn Tử Ca hai mắt nhắm chặt, khóe miệng hơi kéo ra một nụ cười, vỗ nhẹ bả vai của cô sau đó đứng lên.
"Mới sớm như vậy đã tới đây sao?"
Hạ Minh Châu nhìn Chung Nham, sắc mặt của anh ta không có bất kỳ tia áy náy nào, chẳng qua chỉ nhàn nhạt hỏi thăm, trong lòng thoáng qua một tia u ám, nhưng khi nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề nhất thời buông lỏng bản thân, hàm răng khẽ cắn môi, "Ba ba hôm nay ra tù, em muốn đến sớm một chút."
"Ừ"
"Tỷ tỷ trở về lúc nào? Các người. . . . . ." Khẽ cắn bờ môi, Hạ Minh Châu muốn hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì. Chung Nham xoay người nhìn cô gái vụng về đang ngủ trên giường, trong mắt hiện lên vẻ ôn hoà, "Ngày hôm qua tôi đến thăm bác gái nên gặp cô ấy." Ánh mắt dừng một cái, Chung Nham nhìn Hạ Minh Châu, "Em đến tìm bác gái đúng không?"
Minh Châu tránh ánh mắt dò xét của Chung Nham, ngón tay hốt hoảng khuấy động, "Dạ. Mẹ rất quan tâm tỷ tỷ, thấy tờ báo tính khí liền thay đổi." Lời của cô ta như giọt nước, Minh Châu biết Chung Nham hỏi như vậy nhất định đã biết chuyện gì đó, cho nên mới hỏi thăm.
Cửa phòng ngủ khép hờ, thanh âm của hai người mơ mơ hồ hồ xuyên thấu qua cánh cửa