80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mạnh Mẽ Khi Yêu

Mạnh Mẽ Khi Yêu

Tác giả: Quý Khả Tường

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 134850

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/850 lượt.

nghếch gật đầu: “Anh thật sự có thể vào nhà em sao?”.
Đôi môi xinh xắn cong lên, càng say mê lòng người: “Anh phải hứa trước là không được động vào một cọng tóc của em”.
Cái gì? Anh đần người, khổ sở nhìn cô: “Em coi anh là người như thế nào? Anh không bao giờ cưỡng bức ai cả”.
“Thế nụ hôn trộm lần trước anh giải thích thế nào đây?”
Lần trước? Anh thẫn thờ, nhớ lại anh đã mất kiểm soát, chiếm lấy đôi môi cô ngay trong nhà hàng.
Mặt anh nóng bừng. “Đó là vì...” Vì sao ư? Vì lúc cô tức giận trông quá xinh đẹp, quá hấp dẫn nên anh không kiềm chế nổi mình?
Anh chẳng có cách nào để giải thích, mà cô hình như cũng không chờ đợi anh giải thích, chỉ cười tủm tỉm.
“Vào nhà đi! Em mời anh uống trà.”
Anh theo cô đi thang máy lên lầu, vừa bước vào phòng liền nheo mắt quan sát.
Đây là căn hộ chung cư loại nhỏ, không khác mấy so với tưởng tượng của anh, phòng không rộng nhưng may mà phòng khách nối liền ra ban công nên dù trông hơi nhỏ nhưng khá đáng yêu, khiến căn phòng cũng bớt chật chội.
“Đây là nhà em tự mua à?”, trong khi cô bước lại góc bếp pha trà, anh tò mò hỏi.
“Vâng, nhưng vẫn còn hai mươi năm trả góp.”
“Thế nhà trẻ? Cũng là trả góp à?”
Nghe thấy sự lo lắng trong giọng điệu của anh, cô quay lại mỉm cười: “Anh sợ em nợ nhiều quá à? Yên tâm đi, thu nhập của nhà trẻ rất khá, sau khi trả nợ vẫn dư một khoản”.
“Ý em là kiếm được nhiều tiền ư?”
“Cũng không đến nỗi nào.”
Anh chăm chú ngắm nhìn bóng cô bận rộn vui tươi trong góc bếp của riêng mình: “Cuộc sống như thế này, cũng đã làm em hài lòng rồi ư?”.
“Có gì không hài lòng chứ?”
“Ý anh là, em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.”
Cô không trả lời, đun xong ấm trà thơm lừng, liền lấy ra hai chiếc cốc đặt vào trong khay, bưng ra chỗ anh.
Cô đưa cho anh một cốc rồi nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh thấy cuộc sống hiện nay của em không tốt sao?”.
Cô giận rồi ư?
Anh vội lắc đầu: “Không, anh muốn nói... với khả năng tài chính hiện nay, anh có thể...”.
“Cho em một cuộc sống của công chúa?”, cô thản nhiên tiếp lời.
Khuôn mặt cô nửa cười nửa không, anh có chút ngại ngùng, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: “Nếu em bằng lòng”.
Thật ra, anh đang nghĩ đến chuyện ở lại Đài Loan làm việc.
“Em thích sống trong trung tâm thành phố hay biệt thự ở ngoại ô? Anh nhớ hồi trước em nói, muốn có một khu vườn thật rộng, khắp nơi đều là hoa, tốt nhất nên có một hồ bơi, nội thất trong nhà phải theo phong cách lãng mạn của Pháp...”
“Đó chỉ là mộng tưởng thời trẻ, buột miệng nói ra, không ngờ anh vẫn còn nhớ”, cô nhấp một ngụm trà.
“Đương nhiên anh vẫn còn nhớ! Nếu như em muốn, anh có thể...”
“Em rất thích căn hộ này”, cô lại cắt ngang giọng nói nhiệt huyết của anh, “Nội thất trong phòng dù không theo phong cách Pháp mà em hằng mơ ước, nhưng em cảm thấy rất dễ chịu. Em thường nghĩ là có lẽ cả đời này em sẽ ở đây, không bao giờ chuyển đi đâu cả”.
“Em không cần cả đời ở đây, Tĩnh, em biết là anh có thể...”
“Em không muốn làm công chúa”, cô điềm đạm, ung dung mỉm cười, “Căn hộ này là lãnh thổ của em, em là công chúa của nơi này, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn”.
Có nghĩa là, cô không còn cần anh nữa.
Anh lặng người: “Tĩnh, em thay đổi rồi”.
“Lẽ ra anh phải nhận ra từ sớm chứ, không phải sao?”
“Anh đã nhận ra”, anh cúi mặt buồn rầu, “Chỉ là... anh vẫn luôn hy vọng, có lẽ em... có thể giống như ngày trước”.
Nhõng nhẽo với anh, giở trò chơi xấu, đôi mắt sáng long lanh như sao trời khe khẽ nhấp nháy, rồi kể những ước mơ với anh bằng giọng ngọt ngào tha thiết.
Lẽ nào đã không thể quay lại nữa sao?
Cô im lặng nhìn anh, dường như nhìn thấu cả tiếc nuối và buồn thương trong lòng anh. “Đình Vũ, anh muốn một người phụ nữ trưởng thành quay lại là cô thiếu nữ ngày xưa bằng cách nào đây?”, cô nhẹ nhàng nói, “Cái gì đã qua thì không quay lại được nữa, anh không thể nào tìm thấy em của ngày xưa đâu”.
Anh bất động, một lúc sau mới ngước mắt nhìn cô:
“Còn em của bây giờ thì sao?”.
Cô không hiểu: “Cái gì?”.
“Em nói đúng, em đã không còn là em của ngày trước, nhưng anh cũng không còn là anh của ngày trước rồi”, giọng anh khàn khàn, ánh mắt chợt sáng lên lạ lùng, “Anh nghĩ là, chúng ta có thể bắt đầu yêu nhau lần nữa”.
Bắt đầu yêu nhau lần nữa? Mặt cô tái nhợt: “Anh nói thế là sao?”.
“Anh muốn theo đuổi em”, giọng anh kiên định, ánh mắt vững vàng đối diện cô, “Theo đuổi em một lần nữa”.
Cô như muốn ngừng thở, tâm trí nhất thời hỗn độn, nhưng ngay lập tức cô đã bình tĩnh trở lại.
“Anh tỉnh táo chút đi, Đình Vũ”, cô nhíu mày, “Người anh yêu không phải là em của hiện tại”.
“Có lẽ em đã khác trước, nhưng anh vẫn động lòng vì em. Em của hiện tại, kiên cường, tự tin...” Có lúc lạnh lùng khiến người ta đau đớn. “Anh rất thích em như thế.”
“Anh thích?”
Nói đúng ra là ngưỡng mộ. Mạnh Đình Vũ thầm bổ sung trong lòng.
Anh ngưỡng mộ Thẩm Tĩnh của hiện tại, ngưỡng mộ người phụ nữ không thèm coi anh ra gì... Nếu Đàm Dục và Ngụy Nguyên Lãng biết được, kiểu gì cũng cười anh một phen vỡ bụng.