XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đản Đản

Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015

Lượt xem: 1342150

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2150 lượt.

nó, “Đều là vì em đó Tiểu Quất Tử.”
“Không phải cũng là vì anh sao? Anh là con trai, tiền cha kiếm được tất nhiên đều là của anh rồi.” Nó hi ha, qua quýt.
“Tiểu Quất Tử, có thể em không biết…” Cậu đấu tranh tư tưởng, không biết có nên nói ra bí mật hay không, “Tiểu Quất Tử, thật ra anh là được nhận…”
“Á, em không muốn nghe.” Nó bịt tai lại, “Anh là anh trai của em, anh chính là anh trai của em, anh sẽ mãi mãi ở trong gia đình mình.”
Phi Phàm lại sửng sốt.
Chẳng lẽ, Tiểu Quất Tử biết cậu không phải là anh ruột của nó?
Là từ lúc nào vậy?
Đột nhiên Phi Phàm nhớ ra, lúc Tiểu Quất Tử sáu tuổi, có lần hiếu kỳ hỏi cậu, vì sao trong sổ hộ khẩu, lại đề hai chữ “con nuôi” ở dưới tên cậu mà nó thì không có.
Nhưng, tâm tính của trẻ con, hỏi rồi quên ngay, nên cậu cứ tưởng nó không hỏi nữa là vì đã quên từ lâu rồi.
“Tiểu Quất Tử, tất cả những gì trong nhà đều là của em, tuy anh đang đi làm trong công ty của cha, nhưng anh sẽ không kế tục vị trí của cha, vị trí đó cha giữ cho chồng tương lai của em.”
Những điều đó đều là sự thật, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy bất cứ thứ gì của gia đình này, nuôi dưỡng cậu đến khi trưởng thành là cậu đã cảm kích lắm rồi.
“Cha từng công bố với bên ngoài, anh là người thừa kế mà!”
Cô không thích cách nói của anh trai.
“Đó là vì cha hy vọng em có cuộc sống bình thường, không muốn em bị bắt cóc.”
Nó không phục, cãi lại, “Chẳng lẽ anh bị bắt cóc rồi sao?”
Cậu sững người.
Cậu từng bị bắt cóc.
Hè năm đó, cả nhà đều lừa nó, nói anh đi cắm trại hè rồi, Tiểu Quất Tử lúc đó vẫn còn nhỏ, rất dễ dỗ dành, nhiều nhất khóc một hồi rồi thôi.
Lần đó, cậu suýt chết.
May mà, bọn bắt cóc đòi bao nhiêu tiền, cha cũng đưa, đồng thời cũng báo cảnh sát.
“Thật là trẻ con.” Cậu cười cho qua, không so đo với nó nữa.
Người bị gọi là “trẻ con”, mắt sầu não, không còn muốn tranh luận nữa. Dù sao trong mắt của anh trai, nó chỉ là một đứa con nít không bao giờ lớn.
Phi Phàm dừng xe, đột nhiên Tiểu Quất Tử giựt giựt tay áo cậu, “Anh, là anh ấy, người em thích đó.” Tiểu Quất Tử chỉ cho cậu thấy, muốn nghe đánh giá từ cậu.
Trước mặt, một chiếc xe Lincoln dài đậu ngay trước cổng trường, một nam sinh rất đẹp trai, ăn vận bảnh bao đợi tài xế mở cửa xe mới từ ghế sau xe bước xuống.
Một đám nữ sinh phấn khích vây quanh, không ngừng lôi kéo muốn làm quen với chàng trai, nhưng nam sinh cười cười ra vẻ rất tự đắc.
Nhìn kỹ bộ dạng của đối phương, Phi Phàm sửng sốt tột độ.
“Cậu ta không được!” Cậu nghiêm giọng, “Nó là con trai của bác cả!”
Hứa Lãng! Cậu nhận ra!
“Anh, anh ấy cũng chỉ là con nuôi thôi mà!” Tiểu Quất Tử biện giải.
Hình như phải…nhưng hình như không phải…
Nam sinh nhìn qua lớp kính chắn gió, sau khi nhìn rõ người ngồi chỗ ghế phụ là nó, vừa cười vừa đủng đỉnh tiến lại phía họ.
Theo bước chân ngày càng tiến lại gần của chàng trai, mặt nó cũng bắt đầu căng thẳng.
Chàng trai liếc nhìn cửa kính xe, nó ngước đầu lên.
“Cùng ăn sáng nhé?” Chàng trai mời nó.
Ánh mắt cậu ta có một sức hút, một sức hút lãng tử.
“Được.” Tiểu Quất Tử gật đầu.
Nó định xuống xe, thì Phi Phàm đã chụp lấy cổ tay nó, “Hai người, không được!”
Nhưng, Tiểu Quất Tử đã gạt tay anh mình ra, lắc đầu, “Anh, em muốn vui vẻ, em muốn tìm niềm vui của mình.”
Dường như đã hạ quyết tâm gì đó, Tiểu Quất Tử không quay đầu lại, bước xuống xe.
Cậu không hiểu.
Hứa Lãng sao có thể?
Đột nhiên, có vật gì đó rất sắc nhọn như mũi kim, đâm vào tim cậu.
……
“Anh, anh thật tiểu nhân, thật bỉ ổi! Sao anh lại đi nói với cha, em muốn hẹn hò với Hứa Lãng?”
Tiểu Quất Tử rất tức giận.
Hạt giống tình yêu đầu chưa kịp gieo đã bị cha đập nát.
“Anh đã nói, em với Hứa Lãng không được, anh chỉ tìm cha để chứng thực mà thôi.”
Sau đó, lại phải biết một bí mật lớn.
Hứa Lãng không phải là con nuôi.
“Hôm qua em suýt nữa bị cha đánh chết!” Tiểu Quất Tử uất ức, “Em hận anh đến chết! Mối tình đầu của em đã bị anh hủy hoại! Em ghét anh, em ghét anh, em ghét anh, em ghét anh!”
Trên gương mặt tuấn tú, đôi mắt càng u tối hơn.
“Xin lỗi.” Khó nhọc nói lời xin lỗi, cậu quay người bỏ về phòng.
“Đáng ghét, đáng ghét, tưởng nói xin lỗi là xong hả?” Vì đang rất tức giận, nó gào lên.
Nó rõ ràng đã dặn anh, không được nói cho cha biết, chẳng lẽ anh là “tay chân” của cha sao? Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, vì sao anh nó lại nghe lời cha như vậy chứ?!
“Tiểu Quất Tử, con đừng ồn ào nữa, Phi Phàm một thời gian nữa đi Hồng Kông rồi, con để anh yên tĩnh một chút.” Mẹ phê bình nó.
Hồng Kông?
Tiểu Quất Tử ngớ ra, quên sạch chuyện mình nổi điên lúc nãy.
“Đúng vậy, cha con sắp mở một tòa soạn ở Hồng Kông, Phi Phàm chủ động xin đến đó.” Mẹ có chút không nỡ để con trai đi, “Cha con cũng cho rằng đây là cơ hội tốt để Phi Phàm rèn luyện, chuẩn bị giao tòa soạn ở Hồng Kông cho anh con, sau này chắc Phi Phàm sẽ ở Hồng Kông luôn, không về nữa.”
Không về nữa.
Tiểu Quất Tử cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.
Cảm giác này còn chấn động hơn cả lúc biết Hứa Lã