
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134299
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/299 lượt.
ễ dàng mang đi, lại có thể đánh được địch mà không gây nhiều thương tích cho họ. Hơn nữa đạn có thể có được cung cấp mọi nơi, ví dụ như đá, sỏi, hay thậm chí là hạt đậu phộng, kẹo, nút áo đều có thể dùng được. Vừa tiện lợi vừa kinh tế, không phải là tốt hơn súng nhiều sao?”.
Lưu Băng lắc đầu: “Anh vẫn thấy không an toàn. Nếu như Thiết Đại Kì muốn ra tay với em, cái ná nhỏ này e rằng…”
Hiểu Khê cất chiếc ná của mình vào cặp, khoác tay mình vào tay anh: “Anh đừng lo cho em. Em rất nhanh nhẹn, nếu ngửi được mùi nguy hiểm, em sẽ chạy ngay lập tức. Thế là được rồi chứ gì?”.
Lưu Băng kéo cô vào lòng, gác cằm mình lên đầu của cô: “Em là người quan trọng nhất của anh, anh không muốn để em bị bất kỳ tổn thương nào”.
Trái tim Hiểu Khê ngập tràn hạnh phúc.
Ngày thi cuối học kỳ ngày càng gần, không khí ôn tập trong trường Quang Du mỗi lúc một khẩn trương hơn. Để đạt được kết quả tốt trong kỳ thi, đưa về cho ba mẹ một bảng điểm đủ sức thuyết phục, Hiểu Khê phải giảm bớt số lần đến thăm Lưu Băng trong thời gian này để dồn vào việc ôn tập và đọc sách. Học sinh trong lớp đã về nhà hết, cả cô bạn thường ngày vẫn thích nói chuyện với cô nhất là Tiểu Tuyền cũng đã trốn về nhà ôn tập từ sớm rồi. Hiểu Khê mệt mỏi cất sách vở vào cặp,
“Chị Hiểu Khê!”, Hạo Tuyết người đầy mồ hơi lao đến cô, “cuối cùng em cũng đã bắt được chị”.
“Bắt gì chứ? Chị có phải là ăn trộm gì đâu?”, Hiểu Khê e ngại nhìn cô bé.
“Ôi, tâm trạng của chị Hiểu Khê không vui à?”, Hạo Tuyết cười đầy bí hiểm. “Để em đoán thử xem tại sao chị lại không vui nhé. Có phải là vì… kỳ kiểm tra cuối học kì không?”.
Hiểu Khê gượng ép trả lời: “Phải đấy, em thật thông minh”.
“Vậy à!”, Hạo Tuyết hứng khởi hét lớn: “Vậy thì chị phải cám ơn em”.
Hiểu Khê vội vàng bịt tai lại: “Cám ơn cái gì kia? Cám ơn em đã làm thủng màng nhĩ của chị à?”.
“Thôi nào chị…”, Hạo Tuyết kéo tay cô, “Em đã nghĩ ra một cách có thể giúp chị vượt qua kỳ thi một cách dễ dàng”. “…?”,
Hiểu Khê chăm chú nhìn cô bé. “Mời anh Giản Triệt phụ đạo thêm cho chúng ta!”, Hạo Tuyết vui vẻ, “Thật là một việc tốt biết bao!”
Hiểu Khê cúi đầu thất vọng: “Em vẫn chưa từ bỏ ý định à?”.
“Anh Giản Triệt là hạnh phúc cả đời của em, em đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ rồi”, Hạo Tuyết kiên quyết nói.
“Chị không đi”, Hiểu Khê từ chối, “Lần trước vì nghe theo sáng kiế quỷ quái của em mà làm cho cả nhà thấy khó xử. Lần này thật không biết em còn định giở trò gì ra nữa”.
“Chị Hiểu Khê, đi mà chị, ôn tập thôi mà, em có thể giở trò gì ra chứ?”, Hạo Tuyết ra sức thuyết phục. “Chị quên lần trước anh Giản Triệt phụ đạo cho chị một buổi tối toán hình học, chị thi được mấy điểm rồi sao?”
Một trăm điểm.
Hiểu Khê chớp mắt, cô bắt đầu do dự.
Từ đầu đã biết không nên tin tưởng cô bé Hạo Tuyết này rồi. Hiểu Khê tức giận vùi đầu mình vào cuốn sách. Đây là lần thứ ba mươi hai cô tự trách mình. Hạo Tuyết hoàn toàn không hề muốn ôn tập, cứ bám chặt lấy Giản Triệt như một chú chim non ríu rít, nói không ngừng nghỉ, cười không ngừng nghỉ, cô bé luôn miệng phát ra muôn vàn kiểu âm thanh. Hiểu Khê không những không được Giản Triệt phụ đạo, ngay cả một phút yên tĩnh để ôn tập cũng trở thành điều không tưởng.
“Ồ, anh Giản Triệt không để đàn piano ở đây à?”, Hạo Tuyết lại phát hiện thêm một điều mới.
Giản Triệt gật đầu, đáp: “Không”.
Hạo Tuyết thất vọng: “Tiếc thật đấy. Em cứ tưởng hôm nay sẽ được nghe anh Giản Triệt đánh đàn kia. Tại sao anh không để một cây đàn piano ở đây vậy”.
Giản Triệt cười hỏi: “Tiểu Tuyết. Em đến đây cuối cùng là để làm gì?”.
Giản Triệt đành hứa với cô bé: “Tùy ý em muốn làm gì cũng được. Thế nào?”.
Thế là Hạo Tuyết ngoan ngoãn ôm truyện tranh ra ngồi một góc.
Trên người Giản Triệt tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, phảng phất, khiến ai ngửi được cũng thấy rất dễ chịu. Hiểu Khê bỗng thấy mình thông minh hơn hẳn khi ở bên anh. Chỉ cần nghe được giọng nói nhẫn nại, dịu dàng của anh, mọi bài tập khó sẽ lập tức trở nên đơn giản, và thật dễ hiểu biết bao!
Hiểu Khê chăm chú nhìn vào những con số mà Giản Triệt ghi trên giấy, thì ra là phải làm như thế, cô thích thú ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Giản Triệt…”. Có thể do quá đột ngột, khi cô ngẩng đầu nhìn lên, bất chợt cảm nhận khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một tấc. Gương mặt Giản Triệt thoáng ngượng ngùng.
Hiểu Khê biết mình nên giả bộ xem như không biết chuyện gì vừa xảy ra, không nên suy nghĩ lung tung, nhưng không hiểu sao cô không thể kiểm soát được mình để không nghĩ đến chuyện lần đó, cái lần bấn loạn đó, cái lần bối rối đó…
Giản Triệt từ từ xoay đầu đi. Cô vẫn nhìn anh không rời mắt. Giản Triệt ho nhẹ: “Hiểu Khê, em hiểu chưa?”
Hiểu Khê bỗng giật mình: “A…!”. Cây viết trên tay cô chọc vào mặt cô đau điếng, đau đến nỗi mắt cô đã ngấn lên trong khóe mắt…
Hiểu Khê tỉnh dậy cũng là lúc đồng hồ điểm một tiếng đã trôi qua. Thời gian ôn tập dành cho cô đã hết. Cô cũng chẳng còn tâm trí để mà ôn tập nữa, chẳng thà ngồi ở g